“Lam Lam.” Lục Hạo Thành đột nhiên thấy Lam Hân một đầu đầy rượu vang, đáy mắt phẫn nộ muốn nỗi điên.
Lam Hân lau rượu trên mặt, ngước mắt lên nhìn người phụ nữ mặc váy trắng thời thượng tay áo hình lá sen, lúc này đang cười tủm tỉm nhìn mình, Lam Hân lại nhớ tới con thiên nga cao ngạo kia.
Thấy Lam Hân nhìn mình, cô ta thu liễm nụ cười, nói: “Ngại quá, vị tiểu thư này, vừa rồi tôi trượt tay, không làm ảnh hưởng đến cô chứ?”
Trượt tay?
Đáy lòng Lam Hân cười lạnh, một ly rượu lớn như vậy, rõ ràng có chuẩn bị mà tới Mà cảnh tượng này, cũng khiến cho mọi người chú ý.
Bùi Dao Tinh nhìn dáng vẻ chật vật của Lam Hân, vừa lòng cười, Lam Hân, đắc tội tôi cũng không yên ổn được đâu.
Sắc mặt Lục Hạo Thành tối sầm như trời sắp nổi bão, ánh mắt sắc bén khủng bố nhìn người phụ nữ trước mặt, “Cô như vậy…… „ Lam Hân đột nhiên kéo Lục Hạo Thành, nhìn anh cười cười, “Giám đốc Lục, không cần như vậy, sẽ dạo đến cô gái nhỏ, người ta là trượt tay, cũng không phải cố ý.”
Lục Hạo Thành: “…… Ẫ Lam Lam có ý gì? Ở trước mặt anh, không cho phép bất luận kẻ nào bắt nạt cô.
Người phụ nữ có khuôn mặt tròn, nhỏ nhắn, liếc xéo Lam Lân đều tự cho mình cao hơn cô một bậc. Lại nhìn Lục Hạo Thành, đáy mắt xẹt qua một ta kinh diễm, đúng là người đàn ông mạnh mẽ, người phụ nữ thế nào có thể xứng đôi với anh?
Lam Hân mỉm cười liếc qua vẻ mặt đang say đắm nhìn Lục Hạo Thành kia, chậm rãi nhìn vào ly nước trái cây mà ả đang cầm trên tay.
Cô bước tới, cầm một ly nước trái cây, dưới ánh nhìn của mọi người, cô đổ chất lỏng màu đỏ trên tay lên mặt người phụ nữ, sau đó cười rạng rỡ và nói: “Xin lỗi, vị tiểu thư này, tôi vừa rồi trượt tay, không sao chứ”? “
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn một màn này, ngay cả Lục Hạo Thành cũng không ngờ Lam Hân sẽ làm như vậy.
Nhưng nghĩ lại, người phụ nữ của Lục Hạo Thành anh, có chọc tới trời, anh cũng không phản đối.Anh cho cô một ánh mắt tán thưởng, như là đang nói, [ Lam Lam, khí phách lắm! ] Lam Hân nhìn thoáng qua anh, không nói gì.
” Đối phương giờ phút này mới phản ứng lại, quát to một tiếng, không thể tin nhìn dòng nước đang tràn trên mặt, chiếc váy trắng dính đầy vệt nước đỏ.
Lam Hân nhìn Lục Hạo Thành cười nói: “Giám đốc Lục, đôi với loại người như vậy, nhất định phải khí phách một chút.”
Lục Hạo Thành: “…… 7 Miệng anh hơi co rút, cô thật sự là khí phách.
“ÔI Em gái mình siêu khí phách.” Cố Ức Sầm kích động nói một câu.
Cố Ức Lâm quay đầu lại nhìn anh trai một cái, nhíu mày không nói gì.
Người kia rõ ràng là có ý gây chuyện với Lam Lam.
Mà Lâm Mộng Nghi, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đổ rượu đỏ lên mặt của con gái mình, hận không thể tiền lên xé nát cô ta.
“Người phụ nữ này, cô có biết tôi là ai không? Cũng dám đổ nước trái cây này lên người tôi.”Ả ta bỗng nhiên nỗi điên gầm về phía Lam Hân, toàn thân khó chịu muốn chét, cô ta sắp phát điên rồi.
Cô giáo Bùi không phải đã nói, Lam Hân chỉ là một quản lý thiết kế sao sao, lấy đâu ra can đảm làm như vậy?
Lam Hân châm chọc cười: “Ngại quá, tôi đã nói là trượt tay, cô là ai ta tôi thật sự không biết.”
Phố,cô rõ ràng là cố ý.” Cô Ả tức tối nhìn Lam Hân, bản thân cô ta cũng chưa từng chật vật như vậy giữa chốn đông người Nói như cô không phải cố ý, phía bên kia có mây ly rượu, cô đã dôn bao nhiêu ly lại với nhau, mới có một ly lớn như vậy hắt lên người tôi thế 2”
Cô cũng không phải là người yếu đuối dễ bị bắt nạt, hôm nay cô không làm gì, ngày mai, sẽ có càng nhiều người muốn đè đầu cưỡi cổ.
“Năm ly!” Ả vừa đáp vừa khóc Mọi người: Lam Hân: “/4…- ” Cô cũng chỉ tùy tiện hỏi, đối phương tự nhiên không đánh đã khai.
Cô gái này, nhìn qua cũng không phải loại người ngây thơ: mà Sao lại trả lời vô tư như vậy chứ?
Bùi Dao Tinh vừa nghe ả trả lời, không ngừng nhíu mày.
Cố An An cùng Tần Ninh Trăn vốn cũng đang xem kịch vui, nghe vậy cũng không nhịn được nhăn nhó.
Trả lời như vậy, không phải không đánh đã khai sao?
“Ha hả..” Lam Hân cười khẽ, “Năm ly quá ít, ta xem ngươi này chén rượu, mười ly cũng có thể nha, lần sau đừng ngốc như vậy, tôi chỉ cho cô cách khác, bên kia không phải có tương cà sao? Dùng cái kia, mới phấn khích.”
Đen đủi!!
Rượu vang có thù với cô sao, đây đã là lần thứ máy rồi?
“Hừ! Dù sao đã ăn miếng trả miếng, cô còn độc ác hơn tôi, có biết bộ quần áo này bao nhiêu tiền không?” Ả căm tức nhìn Lam Hân, môi cắn chặt, tỏ ra oan ức hơn bao giờ hết.
Lam Hân nhìn đối phương từ đầu đến chân mới nói: “Chiếc váy của cô là chiếc váy phiên bản giới hạn của tập đoàn Lục Trăn năm trước, thiết kế trên rộng dưới hẹp, tay áo gợn sóng mở rộng bề ngang của phần trên. Thật đáng tiếc khi mặc trên người cô, không hợp cho lắm, cô vóc dáng cao, chiếc váy này mặc vào rất bát tiện, chỉ cần cúi người xuống một chút, tỷ lệ lộ hàng rất lớn, về phần giá cả, đối với người có tiền như cô cũng không tính là đắt.”
Ả ta kinh ngạc nhìn Lam Hân, lớn tiếng nói: “Cô có biết phong cách mới là gì không? Đây là phong cách mới của tập đoàn Lục Trăn năm nay, Tôi chỉ mới mua nó ở trung tâm thương mại của họ ngày hôm qua.” Cô ta muốn cãi lý, sao có thể là năm ngoái được.
Lam Hân không thèm đôi co “Cô cho là như vậy, vậy nó chính là hàng mới đi.”
Tần Ninh Trăn nhìn bộ quần áo mà người phụ nữ kia mặc, đó thực sự là kiểu phiên bản giới hạn của năm ngoái, không có cái nào được bán hết.
Sao nó lại được đưa lên quầy và bán với danh nghĩa là mẫu của năm nay, trong khoảng thời gian này bà ta không ở công ty, Lục Hạo Khải rốt cuộc đã làm cái gì?
Lục Hạo Thành cũng liếc chiếc váy kia, bên họ đưa kiểu áo của năm ngoái bán thành đồ mới năm nay?
Lam Hân cười nói: “Cô có thể tự mình lên mạng tra, này quần áo rốt cuộc là kiểu cũ hay là kiểu mới”
Lục Hạo Thành lần này thật cẩn thận nhìn chung quanh, không cho bắt luận kẻ nào đụng tới Lam Hân.
“Hừ, cô gọi là Lam Hân, có phải không?” Cô ả bỗng nhiên gi Lam Hân.
Lam Hân quay đầu lại, thẳng thắn cười: “Không sai, là tôi.”
“Tôi nhớ kỹ cô.” Cô ta nhìn Lam Hân, giọng đầy mỉa mai Lam Hân cười cười: “Vậy cô cần phải nhớ cho kĩ.”
Lam Hân nói xong, xoay người, tự tin rời, con ngươi trong veo sáng ngời, có chút ý cười như được lấp đầy bởi những vì sao, khóe môi hơi cong lên, tựa như cánh hoa hồng, dịu dàng và e lệ. Cô ấy đang tỏa sáng vào lúc này.