Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 771



Chương 771:

 

Lục Hạo Thành:”??”

 

Điều này… làm thế nào để chứng minh anh còn không đủ rõ ràng sao?

 

Cô bé này quả thật là quá đơn thuần rồi.

 

Lục Hạo Thành nhớ lại dáng vẻ chán nản vừa nãy của cô, nhìn chằm chằm vào cô, cẩn thận nói: “Lam Lam, nếu anh nói, anh chứng minh cho em xem, em không tức giận được không?”

 

Lam Hân ngây ra một hồi không có phản ứng, đôi mắt to sáng lẫn lộn nhìn anh, vô tình gật đầu. Cô bây giờ quả thật là muốn biết vấn đề, nếu không cô sẽ tự sát trong trầm cảm mắt.

 

Lục Hạo Thành:””…?”

 

Lam Lam đây là ngốc thật hay ngốc giả vậy? Nói rõ ràng như vậy rồi, cô vẫn không hiểu sao.

 

Lục Hạo Thành nuốt một chút nước bọt, nhìn chằm chằm vào cô: “Lam Lam, em hứa với anh, tuyệt đối không thể tức giận, cũng không quan tâm anh, thì anh sẽ chứng minh cho em tháy.”

 

Lam Hân: “em không giận anh, cũng sẽ không phớt lờ anh, anh nói đi.”

 

Ngay khi Lục Hạo Thành nghe ba từ anh nói đi, liền biết ngay cô bé này vốn không tìm ra sự thật của ván đề.

 

Có thể nói thì cần phải làm sao?

 

Lam Lam của anh thật đơn thuần, cứ như vậy, có khi nào sẽ dạy hư Lam Lam không.

 

Không không không, hôm nay anh phải chứng minh cho bản thân, rằng anh thích phụ nữ, và anh thích cô, cũng không ghét bỏ cô.

 

Cặp như ngày nắng sau cơn mưa của Lam Hân, sáng và di chuyển, có chút mong chờ anh, muốn xem anh chứng minh bản thân như thế nào.

 

Lục Hạo Thành nhìn cặp mắt trong trẻo ngây thơ này, có chút không thể chịu đựng được, nhưng bộ não của anh phân tích hợp lý một lần nữa, chuyện này không thể xảy ra lần nữa, không thể để cô gái này có những ý tưởng xấu khác trong tâm trí.

 

Nếu không, con đường theo đuổi vợ của anh là quá dài.

 

Vì thế, Lục Hạo Thành phúc hắc nở nụ cười, đáy mắt hiện lên một chút khao khát, bất ngờ ôm Lam Hân lên.

 

“Ah!” Lam Hân bất ngờ, nhìn Lục Hạo Thành, “Lục Hạo Thành, anh ôm em để làm gì? Anh nói là được rồi, lẽ nào còn có chuyện gì đó bạn không thể nhìn thấy sao, phải trốn trong phòng để nói sao.”

 

Lục Hạo Thành: “….” Anh thực sự bị Lam Lam làm cho tức điên, cô chính là chứng minh tốt nhất của anh.

 

Lam Hân nhìn anh nháy mắt và hoang mang.

 

Lục Hạo Thành vừa nhìn, trái tim khắp người gợn lên, hơi thở truyền đến khắp cơ thể sạch sẽ của cô, anh ôm lấy bàn tay của cô có ý thức chặt chẽ.

 

“Đồ ngốc, bây giờ anh sẽ chứng minh cho em xem, anh hoàn toàn yêu phụ nữ.” Giọng nói thấp của Lục Hạo Thành rất mơ hồ.

 

Khi vừa bước vào phòng, Lục Hạo Thành đóng cửa bằng một chân, bật điều khiển điều hòa ở bên cạnh, và rèm cửa từ từ che khuất ánh sáng đi vào từ bên ngoài.

 

Lam Hân nhìn, trong đầu quay vòng, ngay lập tức hiểu có chuyện gì?

 

Cô giật mình nhìn Lục Hạo Thành: “Lục Hạo Thành, anh…anh muốn làm gì?”

 

Trái tim của Lục Hạo Thành từ lâu đã bị đôi mắt ngây thơ: của cô thắp sáng, khiến cho anh buồn bã, càng ngày càng không thể ngăn chặn sự khao khát trong trái tim anh, nhưng cũng không thể ngừng khao khát, chỉ muốn bình tĩnh lòng mình mà ẩn ngọn lửa.

 

Lục Hạo Thành không nói gì, nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường mềm mại, tựa vào tai thì thầm: “Lam Lam, anh đến để chứng minh cho em.”

 

Lam Hân: “22”

 

Đôi mắt trong trẻo của cô ngây ra nhìn anh, có chút rụt rè và hoảng loạn không biết làm sao, cô đã sai, cô thực sự Sai, sao bây giờ cô mới hiểu ý nghĩ của anh cơ chứ?

 

Lục Hạo Thành nhìn cô, đôi mắt nóng bỏng, thì thầm: “Lam Lam, em đã nói, em sẽ không tức giận, em sẽ không phớt lờ anh, anh bắt buộc phải chứng minh cho em, là một người đàn ông, bị người phụ nữ yêu quý hiểu lầm, anh cũng rất ám ức.”

 

Lam Hân mở miệng không tin được nhìn anh, sự ấm ức của anh, như thể là cô đã gây ra nó.

 

Lam Hân lúc này mới phát hiện ra, sao bản thân lại ngốc như vậy chứ.

 

Lục Hạo Thành thấy nỗi sợ hãi của cô, biết rằng lần đó, trong trái tim cô đã chôn vùi một cái bóng lớn.

 

“Đừng sợ, Lam Lam, là anh.” Lục Hạo Thành thì thầm vào tai cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.