Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 787



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 787:

 

Tần Hoài lảo đảo đứng lên, ánh mắt sắc bén liếc qua con gái: “Điềm Điềm, còn không mau xin lỗi tiểu tư.”

 

Tần Điềm Điềm tròn mắt nhìn thoáng qua khuôn mặt xinh đẹp của Lam Tử Kỳ, không bằng lòng quyệt miệng, vẻ mặt oan ức: “Cha, dựa vào cái gì mà con phải xin lỗi cậu ta?

 

Những lời này không phải đều là cha nói sao?

 

Hiện tại sao lại bảo con đi xin lỗi?

 

Con không đi.

 

Muốn xin lỗi cũng là cậu ta, là cậu ta đánh con, kéo tóc và đánh lên lưng con, giờ đầu con vẫn còn nóng rát đây này.”

 

Lam Tử Kỳ tức giận nói: “Lần này chỉ là kéo tóc, đánh vào lưng cậu, lần sau nều còn để tôi nghe cậu nói vậy nữa, sẽ bóp chết cậu.”

 

“Lam Tử Kỳ, đừng nghĩ cậu học giỏi, là có thể như vậy.”

 

Tần Điềm Điềm cũng không sợ hãi trừng mắt với Lam Tử Kỳ.

 

Lam Tử Kỳ: “Cậu yên tâm, tôi học vẫn tốt hơn cậu, tôi có thể nói rõ với cậu, chỉ cần chúng ta còn học chung một lớp, cậu vĩnh viễn cũng không vượt qua nổi tôi.”

 

Lam Tử Kỳ trong lòng nghẹn một hơi, cô bé làm cái gì cũng muốn thật hoàn hảo, cũng muốn làm tốt nhất có thể.

 

Kỳ Kỳ thích vẽ tranh, nhìn những đứa trẻ khác chơi trò chơi, nhưng mình lại trốn ở nhà vẽ tranh, cuối cùng chờ: đợi cơ hội triển lãm mỹ thuật, lúc đó không ai biết cô bé háo hức thế nào.

 

Bức tranh thủy mặc hoa sen là kiệt tác của cô bé.

 

Lần này cô bé nhất định phải đoạt giải, người khác càng khinh thường mình, Kỳ Kỳ lại càng phải tiến tới, càng muốn vượt trội hơn người.

 

Nhưng Tần Điềm Điềm, chẳng gây nên sợ hãi gì cho cô bé cả.

 

“Hừ! Lúc này mới bắt đầu vào học, cậu thật cho rằng bản thân rất giỏi sao?”

 

 

Sở Phi Dương là bạn cùng bàn, Sở Phi Dương lại không nói chuyện với mình chỉ nói với Lam Tử Kỳ, quả thật tức giận.

 

Lục Hạo Thành cúi đầu, nhẹ nhàng xoa đầu Lam Tử Kỳ “

 

Kỳ Kỳ nhà chúng ta là giỏi nhất , bài tập ở nhà chưa bao giờ để cha mẹ lo lắng.”

 

Lam Tử Kỳ nâng mắt, nhìn anh cười sáng lạn, “Cha yên tâm, con sẽ không khiến cha mẹ mắt mặt .”

 

Lam Tử Kỳ nói xong, xoay người nhìn thoáng qua mẹ, thấy sắc mặt mẹ tái nhọt, đáy lòng đau xót, cô bé kéo tay Lam Hân.

 

Lam Hân sửng sót”Kỳ Kỳ.”

 

“Mẹ, cha tốt, đừng tức giận với cha.”

 

Lam Tử Kỳ nói xong, đem tay Lam Hân, nhẹ nhàng đặt vào tay Lục Hạo Thành.

 

Lam Hân nhìn thoáng qua Lục Hạo Thành, thấy mắt anh tràn đầy áy náy.

 

Lam Hân vội né tránh, bảy năm trước, cô không dám nghĩ đến.

 

Nhưng sao Kỳ Kỳ lại như vậy?

 

Là sợ cô cùng Lục Hạo Thành cãi nhau sao?

 

Lục Hạo Thành cúi đầu nhìn con gái, ba anh em chúng thông minh như vậy, chỉ sợ đã sớm biết rồi.

 

Là người cha này yêu đuối, ngay cả điểm này cũng không dám thừa nhận, để cho máy đứa chịu tổn thương như vậy Tần Hoài tức giận nói: “Điềm Điềm, còn không tới xin lỗi cho ta, con muốn bị đuổi khỏi đây sao?”

 

Lấy năng lực của Lục Hạo Thành, muốn cho con anh ta cút khỏi trường học, đó là chuyện quá dễ dàng.

 

“Con không.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.