Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 821



Chương 821:

 

Lam Lam là một người rất sâu sắc, cô ấy trưởng thành trong hoàn cảnh khó khăn, không hề trách vận mệnh bắt công, luôn cố gắng hiểu rõ bản thân.

 

Cô ấy đã nói qua một câu, cháu vẫn nhớ rõ, thà rằng chính mình tha thứ cho người khác, cũng không chờ: người khác tới tha thứ cho mình, cho nên, phu nhân, cháu không trách người.”

 

Quá đau khổ khi hận một ai đó, cô không cần phải hận ai đó cả đời và cảm thấy bị tủi thân mỗi ngày.

 

“Giai Kỳ, cám ơn cháu, giờ Ức Lâm cũng không trách ta nữa, nhìn thấy Ức Lâm như vậy ta cũng không chịu nồi, bây giờ nói ra, tâm trạng ta đã không còn nặng nề như trước , cám ơn cháu, Giai Kỳ.”

 

Lâm Mộng Nghi nắm chặt tay Trầm Giai Kỳ cười với vẻ mặt từ ái, buông hét tất cả những rồi rắm trong lòng, thật ra bà cũng không chán ghét cô gái này, đường nét tinh xảo, bộ dạng cũng xinh đẹp.

 

“Sau này, ta nhất định sẽ yêu thương cháu như con gái ruột, tuyệt đối sẽ không giống bà nội đối với ta, một ngày cãi ba trận nhỏ, ba ngày cãi một trận lớn như vậy .Một ngày không cãi nhau cũng không thoải mái.”

 

“Ai u! Nói như ta là bà mẹ chồng độc ác vậy.

 

Ta không cãi nhau với con, chỉ sợ trong lòng con cũng không thoải mái đâu.

 

Con có bạn bè sao?

 

Không có, đều là bạn nhậu làm ăn, những lời con nói trước mặt ta, có thể nói ra với họ sao?Ta thấy ngoài bà già này, con cũng chẳng còn ai để nói .”

 

Bà nội Cố mang vẻ mặt ghét bỏ nhìn Lâm Mộng Nghị, ai nói họ đều cô đơn như nhau chứ, bọn nhỏ bận việc buôn bán, ngay cả cái người để nói chuyện cũng không có.

 

“Nhà họ Có, ngoài trừ Tiểu Ức chịu nghe bà già này lải nhải, còn ai chịu nghe chứ?Tiểu Ức mắt tích, Ức Lâm thỉnh thoảng cũng nghe ta lải nhải.Hiện tại ta đã có chất trai , sau này ta có người để lại nhải .”

 

Mọi người ” Cố Ức Lâm nhìn thoáng qua Trầm Giai Kỳ, thấy cô mỉm cười, cô tha thứ cho mẹ, nhưng không có tha thứ cho mình.

 

Nhạc Cần Nghiên hỏi: “Vậy thì lạ quá, chuyện hôm nay là ai làm?”

 

Nhạc Cẩn Nghiên vừa nói, đáy mắt Có Ức Lâm đã nổi lên tức giận, “Tôi nhất định sẽ tra rõ ràng .”

 

Không thể vô cớ mà gây tổn thương cho người khác được.

 

“Rất nhanh sẽ điều tra ra .”

 

Nhạc Cần Nghiên lạnh lùng con khóe môi, “Cậu hai Có, Giai Kỳ cùng đứa nhỏ, là Lam Lam mạo hiểm tính mạng túm về từ dưới sông , có thể thấy được đứa nhỏ này rất kiên cường, rất muốn ra đời.

 

Cho nên, anh phải bảo vệ tốt cho Giai Kỳ.

 

Lam Lam từng bị trầm cảm nhẹ, tôi phải mất một thời gian mới khiến cô ấy thoát ra ngoài, may mắn ba anh em Tiểu Tuần lớn lên mạnh khỏe.”

 

Cố Ức Lâm: “Tôi sẽ vậy.”

 

Bà nội sốt ruột hỏi: “Cháu gái Nhạc, Lam Lam cô hiện ” Bà có chút không đành lòng hỏi, cháu gái bà đã trải qua biết bao đau khổ.

 

Nhạc Cần Nghiên cười nói: “Bà nội Có yên tâm, Lam Lam đã đọc hết tất cả các cuốn sách tâm lý, hiện tại cô ấy rất kiên cường.”

 

Càng rút lui thì tổn thương càng nhiều, việc thường xuyên đối mặt với tổn thương nhiều lần đều có thể phản khác, dần dần dũng cảm đối mặt, lúc đó trái tim đã đủ vững vàng, không có gì có thể tổn thương bản thân.

 

Lâm Mộng Nghi nhìn Nhạc Cẩn Nghiên, cảm kích cười cười: ” Nghiên Nghiên, cám ơn chúa, bảy năm này vẫn ở cạnh Lam Lam, còn chăm sóc Nhiên Nhiên tốt như vậy.”

 

Nhạc Cẩn Nghiên mỉm cười, đôi môi đỏ khẽ mím, nhẹ nhàng gảy nước trái cây trên bạn, “Phu nhân, bọn cháu cùng đồng hành, Lam Lam cũng mang đến cho cháu sự ấm áp chưa từng có, cho nên, cả hai đều thân như chị em ruột.”

 

Lục Tư Tư bỗng nhiên nhớ tới một việc đến, kích động nói: “Bác gái Có, chắc bác không biết đi, máy đứa nhỏ của Tiểu Ức, là con của con bé cùng A Thành , bảy năm trước, Tần Ninh Trăn hãm hại A Thành, kết quả, hai người cứ như vậy mà gặp được nhau .”

 

“A…” “Cái gì?”

 

“Tin sét đánh như vậy?”

 

Ba người nhà họ Cố ba cùng đồng thanh.

 

Lục Tư Tư vui vẻ gật đầu, “A Thành nhà cháu, vui vẻ đến phát khóc.”

 

“Ôi trời, thằng nhóc đó, cuối cùng cũng làm được một việc, này lại nói tiếp, ta còn chưa gặp qua ba anh em Tiểu Tuấn đâu?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.