Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 871



Chương 871:

 

“Tiểu Phượng, Tiểu Phượng.” Mộc Vĩ Ngạn cũng bị đả kích không nhỏ, ngay cả sức lực ôm lấy Từ Phượng cũng không có.

 

Lục Hạo Thành nhanh tay tiếp được Từ Phượng.

 

Tô Thần nói: “Trước cứ đưa bệnh nhân về phòng cấp cứu trước, tôi sẽ qua sau.”

 

“Được!” Lục Hạo Thành cõng Từ Phượng, đi theo hộ sĩ rời đi.

 

THUHUHU.’. ” Lục Tư Tư khóc rống lên, những năm gần đây, Mộc Tử Hoành trong lòng cô cũng không khác gì em trai ruột.

 

Mỗi lần trở về, cậu ấy cùng A Thành sẽ ra sân bay đón cô, sau đó, cô lại mời hai người ăn cơm, Mộc Tử Hoành luôn cười gọi cô là chị Tư Tư.

 

Lôi lăng nhìn cô đau khổ, ngồi lên trước, nhẹ nhàng đem cô ôm vào lòng.

 

Mà ở nhà họ.

 

Tần Ninh Trăn cùng Lục Tư Ân mới về đến nhà, liền thấy Lục Dật Kha, mang vẻ mặt âm trầm nhìn hai mẹ con họ.

 

Tần Ninh Trăn vừa thấy Lục Dật Kha như vậy, đã biết ông ta tức giận.

 

Lão già này, đấu giá cũng không đi, một mình ngồi ở nhà, ai còn có thể khiến ông ta tức thành như vậy.

 

“Am!”

 

Phòng khách truyền đến một tiếng nổ lớn, Lục Dật Kha dùng sức đá lên bàn trà, ly trà và gạt tàn thuốc lăn lốc Tần Ninh Trăn cùng Lục Tư Ân hoảng sợ.

 

“Lục Dật Kha, tối muộn ông còn phát điên gì vậy?” Tần Ninh Trăn tức giận hỏi, ánh mắt phẫn nộ nhìn qua, ông ta không thấy con gái mình đang buồn sao?

 

Lục Dật Kha nhìn thấy mắt Lục Tư Ân sưng đỏ, đã biết, chuyện Tư Tư nói là sự thật.

 

“Mộc Tử Hoành tàn phế .” Ông ta không chất vấn chuyện đêm nay, chỉ đem chuyện mình vừa nghe được nói cho hai mẹ con kia.

 

Đến lúc này, ông ta vẫn chưa hiểu người vợ này của mình là loại người gì.

 

Vì sao có thể trơ mắt để con gái mình làm ra chuyện như vậy.

 

BA, àt Tần Ninh Trăn cùng Lục Tư Ân đều cả kinh, khó tin nhìn nhau.

 

“Sao có thể? Không có khả năng, sao có thể sẽ tàn phế chứ?” Lục Tư Ân nằm mơ cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ biến thành như vậy.

 

Cô ta chỉ muốn làm người phụ nữ của anh, nhưng dù không còn chút sức lực nào, anh vẫn biết phải phản kháng, rốt cuộc là khinh thường cô ta đến mức nào.

 

Lục Dật Kha cười lạnh nhìn qua “Khóc, hiện tại khóc có tác dụng sao? Lúc các người kê thuốc cho nó … đem nó kéo vào phòng mày, sao không khóc? Cha của Mộc Tử Hoành vừa rồi đã gọi điện thoại qua, sẽ tìm được chứng cớ, nhất định phải tìm được người làm chủ phía sau.”

 

Tần Ninh Trăn vừa nghe lời này, nháy mắt tỉnh táo lại.

 

“Lục Dật Kha, ông nói chuyện kiểu gì vậy? Chúng tôi kê thuốc cho cậu ta lúc nào 2 Ai biết cậu ta trúng dược ở đâu? Ân Ân chỉ vì muốn giúp cậu ta nên mới làm vậy, trái lại con bị vu oan. Chúng tôi còn cảm thấy oan uỗổng đây.”

 

Tần Ninh Trăn lời nói mau lẹ, vẻ mặt nghiêm nghị, lão già thối, tới giờ khắc này không giúp con gái ngược lại còn giúp người ngoài, quả thực đáng giận, vẫn biết ông ta vô tình, không nghĩ tới trở mặt lại vô tình đến vậy.

 

Lục Dật Kha cười lạnh, ánh mắt sắc bén như có thể nhìn thấu lòng người, “Tần Ninh Trăn, tốt nhất bà hãy cầu nguyện tất cả chuyện này thật sự như bà vừa nói, Ân Ân là vì cứu Mộc Tử Hoành. Nếu trái lại, các người biết hậu quả có bao nhiêu nghiêm trọng không? Cha của Mộc Tử Hoành, luôn bận rộn, thật ra trong nhà rất có tiền, ông ta muốn thu mua công ty chúng ta, cũng chỉ là chuyện trong vài nốt nhạc, các người tốt nhất nên chuẩn bị sẵn sàng.”

 

Lục Dật Kha nói xong, liền nổi giận đùng đùng trở lại thư phòng.

 

“Âm. ..” Cánh cửa đập mạnh.

 

Tần Ninh Trăn giật mình.

 

Lục Tư Ân lại mặt xám như tro tàn, cả người xụi lơ ngồi dưới đất, ánh mắt dại ra nhìn về một chỗ, không tiếng động chảy nước mắt.

 

“Ân Ân, tỉnh táo lại một chút, hiện tại chúng ta không thể bị quơ được nhược điểm, nếu không sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.