Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 916



Chương 916:

 

Lam Tử Tuần quay đầu lại, nhẹ nhàng mỉm cười: “Mẹ, đó là người tốt, có thể cho mẹ hạnh phúc, mẹ tha thứ cho người ấy, con sẽ gọi cha.”

 

“Tiểu Tuấn, đứa nhỏ này, chính là quá thầm trầm, trước kia ta không biết, hiện tại đã biết, đều là di truyền từ Lục Hạo Thành.”Nhạc Cẩn Nghiên nhìn con nuôi nhà mình, thường xuyên cảm thán, rõ ràng chỉ có sáu tuỏi, lại giống như đã mười sáu tuổi,.

 

Lam Tử Tuần bật cười: “Mẹ nuôi, cái này cũng không có gì không tốt.”

 

Nói xong, xoay người rời đi.

 

Nhạc Cần Nghiên vừa thấy, khẽ lắc đầu: “Con trai thông minh đẹp trai như vậy, trưởng thành không biết khiến bao cô gái phải mê mệt.”

 

“Ha Hà ri ” Lục Tư Tư nhìn Nhạc Cần Nghiên bày ra vẻ mặt như bị cướp mắt con, nhịn không được cười cười, “Nghiên Nghiên, Tiểu Tuấn mới vài tuổi thôi, cậu đã nhớ thương con dâu.”

 

Nhạc Cẩn Nghiên có chút cảm thán: “Tư Tư, năm nay chị 35 tuổi, có phải cảm giác tựa như vừa mới ngủ đã sống tới từng này tuổi?Thời gian trôi qua quá nhanh.”

 

Lục Tư Tư đồng ý gật đầu, “Cho nên, sao em còn không nhanh gả ra ngoài?”

 

Nhạc Cần Nghiên: “….. – ” Cô có nói vấn đề này sao?

 

Khuôn mặt Mộc Tử Hoành bỗng nhiên xuất hiện trong đầu, cô nhớ rõ người đàn ông kia, mỗi lần nhìn thấy cô, vẻ ảm đạm trên mặt lại trở nên vui mừng như thấy được ánh mặt trời.

 

Mái tóc ngắn đen nhánh, đôi mắt hoa đào hẹp đầy khôn khéo giỏi giang, ngoài miệng thường xuyên lộ vẻ tươi cười, nhưng làm việc nhanh nhẹn chuẩn xác, cũng rất phù hợp với hình mẫu của cô nhưng. …..

 

“Nghĩ gì vậy?’Lục Tư Tư nhìn thấy Nhạc Cẩn Nghiên mông lung.

 

Lam Hân trêu ghẹo “Nghiên Nghiên chắc là đang nghĩ tới Mộc Tử Hoành.”

 

Nhạc Cẩn Nghiên mặt đỏ lên: “Tôi nghĩ đến anh ấy làm gì?

 

Không thân cũng chẳng quen.”

 

Lục Tư Tư cười hỏi: “Nghiên Nghiên, em thật sự không có chút cảm tình nào với Mộc Tử Hoành sao?

 

Bồn người họ, thêm cả Ức Lâm, đều là đàn ông tốt, đều là chị nhìn chúng lớn lên. Nếu em không hạnh phúc có thể đến tìm chị.”

 

Nhạc Cần Nghiên sửng sốt, mắt chớp chớp không thể tin, “Lục Tư Tư, chuyện như vậy chị cũng dám đảm bảo sao?”

 

Lục Tư Tư cười nói: “Dám, có gì mà không dám?”

 

Cô lại nhìn thoáng qua Lam Hân, nói: “Tiểu Ức, chị nói em đừng tức giận, anh hai của em là người rất được, bất quá anh cả em thì không, anh cả em bát cần đời, là bị mẹ em chiều hư từ nhỏ.”

 

Lam Hân mỉm cười: “Chị Tư Tư, bản tính anh cả em không xấu, chắc vẫn còn thay đổi được.”

 

Lục Tư Tư lạnh nhạt cười: “Ai biết được?Phải đợi sau này mới biết được.”

 

Nhạc Cần Nghiên nheo mắt, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cẩn thận hỏi: “Tư Tư, chị nhìn đàn ông chuẩn như Vậy, sao chọn đàn ông cho mình lại kém vậy?”

 

Lục Tư Tư liếc mắt một cái, vỗ cánh tay Cẩn Nghiên.

 

“Nhạc Cần Nghiên, em có cần động vào vết sẹo của người khác không?”

 

Nhạc Cẩn Nghiên ngượng ngùng cười: “Tư Tư, không phải em quá tò mò thôi sao?”

 

Lam Hân ngoan ngoãn ngồi cạnh nghe hai người bọn họ đấu võ mồm, đáy lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều.

 

Lục Tư Tư không vui, “Em không biết tò mò có thể hại chết một con mèo à?”

 

Nhạc Cần Nghiên: “Tư Tư, mèo có chín cái mạng.”

 

“Haizz!”

 

Lục Tư Tư nặng nề thở dài một hơi, “Chị quen chồng cũ, là anh hùng cứu mỹ nhân, cũng là một loại trùng hợp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.