Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 104: Dụng tâm của Tú Nương...





Một Thái Giám Xông Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý

Chương 104 : Dụng tâm của Tú Nương...

Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm



- Thiên hạ ẩn sĩ vì sao xưng là ẩn sĩ, bọn họ được người kính ngưỡng, được người yêu mến, có lực ảnh hưởng cực mạnh ở Đại Thu quốc mà chúng ta rất khó tưởng. Sự hiện hữu của bọn họ có thể xét ở một khía cạnh nào đó chính là căn cơ của Đại Thu quốc chúng ta. Những người này tất nhiên đều được các thế lực khắp nơi bảo trợ và bảo vệ, với thực lực của chúng ta bây giờ rõ ràng là lấy trứng chọi đá, tự mình chuốc lấy khổ. Hơn nữa nếu có mời đến cũng không có hiệu lực, chỉ sợ lại tăng thêm phiền toái.
Lộ Dao nói.

- Lộ tiên sinh thấy thế nào?
Trương Hắc Ngưu hỏi.

- Vừa rồi Hậu thủ lĩnh đã nói vài lời làm Lộ mỗ có một ý nghĩ mới thật ra chúng ta không cần mời những ẩn sĩ này, chỉ cần đệ tử của bọn họ đến là được. Tuy đám đệ tử của những vị ẩn sĩ kia có danh vọng không thể bì kịp sư phụ của mình, nhưng tài học của bọn họ lại vượt xa những người ở chỗ này, hơn nữa mời đến cũng rất dễ dàng.
Lộ Dao nói.

Mọi người đều khen hay.

- Nói rất hay.

Trương Hắc Ngưu khẽ gật đầu:
- Chuyện này cứ giao cho Lộ tiên sinh.

Lộ Dao gật đầu, sự việc cứ như vậy mà được quyết định, nhưng khó thể nào hoàn thành trong thời gian ngắn. Vân Quan Nguyệt quay về nói lại cho Thiên Cửu Xích, tuy không thể nhập học nhưng lại đề xuất đến vấn đề lão sư của quân đội, điều này làm Thiên Cửu Xích cảm thấy cực kỳ vui sướng.

Thời gian trôi qua ngày một nhanh, Tần Thường sau lần thất bại đầu tiên thì sau đó đi vào hướng "hành quân lặng lẽ", không thấy động tĩnh gì khác. Đêm nay Tú Nương và Trương Hắc Ngưu trải qua một trận đại chiến khốc liệt, cuối cùng Tú Nương đành bất đắc dĩ bại trận, nàng nằm trong ngực Trương Hắc Ngưu thở hổn hển nói:
- Tướng công, chàng quá mạnh mẽ...Thiếp thân khó thể tiêu thụ hết được.

Trương Hắc Ngưu ôm Tú Nương nói:
- Sao lại không? Những ngày này nàng cũng rất dũng mãnh...So ra dữ dội hơn trước kia.

Điều này cũng đúng, vì Tú Nương sử dụng thuốc bổ, hơn nữa còn buông thả toàn diện, có khí thế như hổ như sói của nữ nhân trưởng thành. Vì thế chiến trận thường diễn biến rất hung mãnh, nhưng dù nàng có dũng mãnh thế nào cũng không đủ sức đối diện với Trương Hắc Ngưu.

Tú Nương khẽ lắc người giống như đã trải qua một thời gian dài suy nghĩ, cuối cùng nàng cũng mở miệng nói:
- Tướng công, chàng có thấy thiếp mãi quấn quýt lấy mình không?

Trương Hắc Ngưu lắc đầu nói:
- Không có gì, ta cảm thấy rất tốt...Thân thể nàng rất mềm mại thoải mái, ta rất thích.

Tú Nương e thẹn nói:
- Không phải cái kia...Ý của người ta không phải là cái kia.

Trương Hắc Ngưu kỳ quái nói:
- Cái kia là cái nào? Ban ngày nàng đều lo chăm cóc Tiểu Thanh, buổi tối đến với ta, nào có chuyện quấn lấy hay không?

Tú Nương do dự nói:
- Nhưng bình thường thì nam nhân có bản lĩnh sẽ không chỉ có một nữ nhân, chàng em Vương lão gia ở thành đông, Lý quan nhân ở thành Tây, trong nhà bọn họ có chút tiền, vì vậy mà có nhiều thê thiếp. Tướng công là người có bản lĩnh nhưng cũng chỉ có một mình ta ở bên cạnh hầu hạ, như vậy có quá bá đạo không?

Những ngày qua Tú Nương liên tục thất bại, vì vậy mà bắt buộc phải có ý nghĩ nạp thiếp cho Trương Hắc Ngưu, nhưng nàng lại có chút khúc mắc với Tần Thường, vì thế mà nàng phải tạm thời vứt Tần Thường ra sau đầu.

Trương Hắc Ngưu suy nghĩ, quả thật là như vậy, người có chút bản lĩnh thường có vài thê thiếp, nhưng không phải tất cả đều là như vậy. Vì thế mà hắn không quá hiểu ý của Tú Nương, hắn nói:
- Điều này cũng chưa hẳn, ít nhất ta cũng biết rõ, Nguyệt Hổ, Tiền Thông Đạt đều chỉ có một vợ, không phải bọn họ cũng rất tốt sao?

Tú Nương cảm thấy vui vẻ, nàng cảm thấy Trương Hắc Ngưu có tình cảm sâu sắc với mình, nhưng ngay sau đó nàng lại nghĩ đến vấn đề mình ở bên cạnh hắn mà không thể sin con đẻ cái, đúng là sai lầm quá lớn. Nàng không thể nào ích kỷ như vậy, chỉ biết chính mình hưởng lạc. Tuy nàng đã có Tiểu Thanh nhưng dù sao cũng không phải là máu thịt của Trương Hắc Ngưu, vì vậy Tú Nương lo nghĩ nói:
- Thiếp thân cũng hiểu, nhưng Nguyệt đoàn trưởng là người phiêu bạt giang hồ, nguy hiểm nặng nề, có Phong Linh Vũ làm bạn là lựa chọn tốt nhất rồi. Tiền Thông Đạt thì lại bị thê tử quản quá nghiêm, Hào Thị khôn khéo như hồ ly, tính cách lại như hổ, Tiền Thông Đạt tất nhiên không dám vượt rào, nhưng thiếp thân và tướng công thì lại khác.

Trương Hắc Ngưu có chút kỳ quái, trước đó bọn họ tùy ý tâm sự thì Tú Nương thường ngủ mất, hôm nay lại có vẻ rất hưng phấn, thao thao bất tuyệt. Hắn hỏi:
- Có gì khác biệt?

- Tướng công có gia có nghiệp, ngày nay lại là người có danh dự ở Hán Cô thành, tất nhiên đã đến lúc khai hoa kết trái, mà Tú Nương cũng không phải loại người ghen tị, cũng không giống Hào Thị. Hơn nữa tướng công rất dũng mãnh, mỗi đêm đều xuất chiến, Tú Nương thân thể yếu nhược cũng khó thể thừa nhận.

Tú Nương nở nụ cười quyến rũ, sau đó lại dùng mông cọ xát lên bụng Trương Hắc Ngưu rồi dùng giọng khiêu khích nói.

Trương Hắc Ngưu thầm nghĩ chiến hỏa triền miên cũng là vì Tú Nương khơi mào, nhưng kết quả là chiến bại, chẳng lẽ đang u oán vì bị xâm lấn sao? Ý nghĩ của nữ nhân quá cổ quái, không phải là điều mà Trương Hắc Ngưu có thể hiểu, vì thế hắn nói:
- Tú Nương có ý nghĩ gì?

Tú Nương nói: truyện copy từ
- Thiếp thân muốn nạp một thiếp cho tướng công.

Tú Nương nói ra lời này mà cảm thấy ngực mình bị một đao cắt đi ít thịt, rất đau đớn. Tuy đây là câu nói quanh quẩn trong miệng nhưng bây giờ nói ra lại giống như không phải là của mình, lại giống như có một người nói trong miệng mình nhưng khó thể thu hồi. Nàng vừa mở miệng thì cảm thấy thiên địa nhỏ bé như tan vỡ, nàng sinh ra cảm giác mờ mịt. Nhưng ngay sau đó nàng đã lấy lại bình tĩnh, nàng nhìn chằm chằm vào Trương Hắc Ngưu, không biết hắn có phản ứng gì.

Trương Hắc Ngưu thầm nghĩ nạp thiếp được gì? Hắn cảm nhận được những biến hóa của Tú Nương ở trong lòng mình, hắn nói:
-Như vậy có gì hay?

Tú Nương thấy biểu hiện của Trương Hắc Ngưu như vậy thì càng kiên định quyết tâm nạp thiếp của mình.

- Nhiều người, càng có nhiều người hầu hạ tướng công.
Tú Nương nói.

- Ta cảm thấy một mình nàng là đủ rồi.
Trương Hắc Ngưu quả thật có ý nghĩ này, Tú Nương đã sinh con, lại từng kinh nghiệm khoảng thời gian không có phu quân, nàng có nhiều kinh nghiệm, nên biết rõ ràng cách chăm sóc nam nhân của mình, đây cũng là điều Trương Hắc Ngưu thấy rất rõ.

Tú Nương cảm thấy ngọt ngào, nàng e thẹn nói:
- Tướng công dũng mãnh như vậy, bây giờ có thêm một người trợ giúp Tú Nương cũng tốt.

Trương Hắc Ngưu cũng không phải kẻ ngốc, hắn biết ý nghĩ của Tú Nương, biết rõ chỗ tốt của nữ nhân, nhưng hắn vẫn có lo lắng:
- Ba người thì rất chật, giường này hai người chúng ta ngủ là được rồi.

Tú Nương chợt bực mình, nàng nói:
- Chúng ta có thể làm lớn hơn.

Trương Hắc Ngưu có thân hình quá lớn, chiếc giường này cũng là thứ đặc chế rồi.

Trương Hắc Ngưu gật đầu nói:
- Cũng là một biện pháp.

Tú Nương thầm nghĩ chẳng lẽ vì giường nhỏ sao? Vì vậy mới không muốn? Vì vậy mà nàng nói:
- Vậy lần này không bằng đóng một cái giường mới, sau này có bao nhiêu nữ nhân cũng không sợ tướng công chê giường nhỏ.

Trương Hắc Ngưu nói:
- Điều này cũng không cần, có nàng là đủ rồi.


Trương Hắc Ngưu thuận miệng nói, nhưng câu nói này lại thành lời tâm tình trong lòng Tú Nương, nàng thấy rất ngọt ngào, vì vậy mà thân thể mềm mại ôm chặt lấy hắn.

- Chuyện nạp thiếp cứ giao cho thiếp.
Tú Nương nói, bộ ngực đầy đặn của nàng chống lên lồng ngực Trương Hắc Ngưu, cơ thể cường tráng của hắn làm ngọn lửa trong lòng nàng bùng lên. Nàng thầm cảm ơn trời đất vì đã ban ình một nam nhân cường tráng, nàng nhất định phải giữ chặt lấy hắn, cố gắng hầu hạ, kính dâng tất cả những gì mình có cho hắn.

Động tác theo thói quen của Tú Nương chợt khơi gợi nên phản ứng của Trương Hắc Ngưu, hắn ôm nàng thật chặt, vì một nữ nhân liên tục ma xát mà cả hai người cùng bùng lửa. Nàng rù rì nói:
- Thiếp còn muốn.

Cặp đùi thon dài của Tú Nương đã tách ra rồi giữ chặt lấy vòng eo thô của Trương Hắc Ngưu.

Hơi thở của Trương Hắc Ngưu chợt trở nên ồ ồ, tinh lực cơ thể khủng bố làm hắn có lực sát thương rất lớn.

- Còn muốn sao?
Trương Hắc Ngưu nói:
- Tùy nàng.

Muốn thì cho, Trương Hắc Ngưu đặt thân thể nhỏ nhắn xinh đẹp của Tú Nương lên mặt giường, người mượt như ngọc, mềm như bông vải. Hai người lại bắt đầu đại chiến, lần này Tú Nương rất chuyên chú, giống như biết mình chỉ còn vài ngày hưởng thụ cảm giác này, nhất định phải nắm chặt.

Một đêm vì vậy mà trở nên rất ngắn, ngày dần sáng.

Ngoài cửa một bên là Trần Đạo Đồng, một bên là Tàng Long họa kích, trong kia dù truyền ra âm thanh gì thì hai vị này cũng không có chút phản ứng.

Trong một góc tối của Hán Cô thành, một lão nhân quái dị đang lật một quyển sách dạy võ ăn cắp được trong Vũ Viện, trong lòng tràn đầy kinh ngạc. Lão không dám đến Trương phủ, những địa phương có giá trị khác chỉ có thể là phủ thành chủ và Vũ Viện. Binh doanh dù rất quan trọng nhưng huấn luyện rất khổ sở, lão không có hứng thú gì với nơi đó nữa. Tuy phủ thành chủ đã đi vài lần nhưng khốn nổi những thứ quan trọng đều được Lộ Dao giấu ở Trương phủ, những tư liệu khác thì một mình lão cũng khó xem hết, hơn nữa trong đó cũng không có gì hữu dụng.

Lão nhân này quyết định ở lại, vì vậy lão đến thăm dò Vũ Viện gần đây có danh tiếng rất tốt, vì bây giờ dù lão quay về thì cũng coi như chưa hoàn thành nhiệm vụ, cũng sẽ bị xử phạt, hơn nữa nếu chạy trốn lại càng không thể, lỡ may bị phát hiện thì ngàn dặm đuổi giết, cả ngày đều hoảng sợ, với độ tuổi này cũng khó thể chịu nổi. Nếu bây giờ lão đi theo đám người này cũng không được, sợ rằng với xuất thân như vậy sẽ không ai dám nhận. Lão suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới đưa ra quyết định ở lại tìm điểm thần bí của Hán Cô.

Còn có một nguyên nhân khác, đó là Trần Đạo Đồng. Lão nhân cảm thấy rất kỳ quái, bộ dạng Trần Đạo Đồng không đổi và trải qua huấn luyện đặc thù nhưng vẫn có rất nhiều người nhận ra. Trần Đạo Đồng dám phản bội bọn họ, vì sao? Bây giờ là thời điểm loạn lạc, cần phải vào thế lực tốt, lão nhân này cũng muốn như vậy.

Lão nhân lật sách xem, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, đây đều là những võ học cực kỳ hiệu quả trong quân, không giống như những môn phái bình thường. Đây là những môn võ tràn đầy lực sát thương, dù là một người bình thường luyện một tháng cũng có thể vung đao giết người nhẹ nhàng như không. Phổ cập võ học như vậy, Hán Cô muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn tạo phản? Trong đầu lão có ý nghĩ như vậy.

- Người nào?
Có người kêu lớn, một cây đuốc bùng lên, lão nhân chợt kinh hoàng, lão phát hiện vừa rồi mình lật sách ngây người quá lâu, không phát hiện một nhóm binh sĩ tuần tra. Vì vậy mà lão nhanh chóng chạy vào chỗ tối, khinh công của lão rất cao, đến khi đám binh sĩ kịp phản ứng thì đã không còn tung tích, nhưng âm thanh báo động vẫn vang lên, tất cả đội ngũ đều được điều động.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.