Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 106: Nhân tuyển tốt nhất..





Một Thái Giám Xông Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý

Chương 106 : Nhân tuyển tốt nhất..

Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm



- Ta nói gì nhỉ?
Lý đại nương vừa rồi chỉ là thuận miệng nói nên không quá để ý, nhưng Tú Nương lại nghe rất rõ ràng.

- Vừa rồi ngươi nói một câu, ngươi nói thanh lâu sẽ có người phù hợp... ....
Tú Nương nói.

- Người như vậy sao có thể tìm được, chỉ có thể ở trong kỹ viện thanh lâu... ....
Lý đại nương nói:
- Không, không, như vậy không được, với thân phận và địa vị của Trương đại gia thì sao có thể nhận về những nữ nhân có nghề nghiệp ti tiện như vậy... ....

- Không, không, nữ nhân ở đó sẽ biết hầu hạ nam nhân, hơn nữa còn tinh thông chuyện phòng the.
Tú Nương nói đến điều này mà trong lòng ngời sáng, nàng nói:
- Hơn nữa thiếp thân của đại hộ hay đại gia đêu có xuất thân thanh lâu, chỉ cần thân thể sạch sẽ thì không có gì không được, Lý đại nương nói vừa đúng lúc.


Tú Nương lo trái lo phải, nàng không muốn tìm khuê nữ phú hộ, vì bọn họ xuất thân tốt hơn nàng, hơn nữa tướng mạo trẻ đẹp, khó tránh khỏi tình cảnh nuông chiều khó ứng phó. Đại Thu quốc trước nay đều rất quan tâm đến trinh tiết của nữ nhân, giống như Tú Nương, nàng chẳng những là một quả phụ, nhưng lại có một con gái riêng, dù tái giá cung có địa vị rất thấp. Những gì đã trải qua đã nói rõ cho Tú Nương biết, mình có thể trở thành chính thất của Trương Hắc Ngưu thì rõ ràng là chuyện may mắn nhất trong đời, vì vậy mà trong tiềm thức của nàng sinh ra bài xích với đám khuê nữ, nhưng lại thuận theo phong tục tìm khuê nữ trong sạch của Đại Thu quốc, vì vậy mà tâm tình cực kỳ mâu thuẫn.

Các loại quả phụ thì không cần, vì những người này có xuất thân giống như nàng, điều này làm nàng vừa sinh ra cảm giác đồng tình vừa chán ghét. Thật ra con người là như vậy, cũng giống như một phú hộ mới nổi, lúc hắn có tiền thì sợ nhất người ta nhắc đến cuộc sống không tiền trước đó của mình, hắn muốn chính mình khoác lên chiếc áo nhân sĩ thành công của thượng tầng xã hội, cố gắng quên đi những chuyện trước kia. Cũng như hoàng đế khai quốc Đại Thu quốc có xuất thân hèn mọn nhưng khi khai quốc lập nghiệp thì lập tức thay đổi một xuất thân cực tốt, đây là những chuyện mà trước nay có rất nhiều người từng làm. Tú Nương cũng có tâm lý như vậy, không người nào ở Hán Cô biết được xuất thân của nàng, sao lại phải lấy về một quả phụ để luôn nhắc nhở chính mình? Đây không phải tự làm mình mất mặt sao?

Còn nữ nhân thanh lâu lại cực kỳ phù hợp với yêu cầu của Tú Nương, xuất thân thấp hèn đã quyết định thân phận và địa vị của các nàng, giống như thịt chó vậy, tuy hương vị rất ngon nhưng chẳng bao giờ được đưa lên bàn tiệc linh đình, vì thế mà đám người kia không thể nào tranh đoạt được vị trí chính thê với nàng. Đại Thu quốc tuy lớn nhưng hoàn cảnh xã hội quyết định tất cả, Tú Nương không có gì phải lo lắng, hơn nữa người từ thanh lâu đi ra sẽ biết hầu hạ nam nhân, am hiểu chuyện phòng the, điều này không cần phải dạy bảo, rất phù hợp với yêu cầu của mình. Còn chuyện không thành thật, Tú Nương lại không sợ. Kỹ nữ thanh lâu có địa vị gì, giống như một cây hoa không rễ, thậm chí còn không bằng nha hoàn trong phủ, chẳng qua chỉ là một món đồ chơi, mình muốn đánh chửi gì cũng được, không cần bận tâm, không giống như những kẻ có xuất thân đàng hoàng.

Như thế rất tốt, Tú Nương hỏi:
- Lý đại nương có biết một người phù hợp hay không? Phải là tốt nhất đấy nhé?

Tuy đều là món đồ chơi nhưng đó phải là thứ tốt nhất cho tướng công của mình, dù sao người này sau này cũng cùng nàng hầu hạ tướng công, nếu lấy một kẻ mày lệch mắt lé, sợ sau này chính mình cũng cảm thấy chán ghét.

Lý đại nương bị làm khó, nàng nói:
- Điều này...Lão bà tử ta lại không phải kẻ lành nghề... ....

Lý đại nương có lui đến các nhà láng giềng nghe chuyện thanh lâu nhưng không nhiều, vì vậy chẳng thể nào giúp Tú Nương.

Tú Nương ngạc nhiên nói
- Không được sao? Vậy ai lành nghề? Yên tâm đi, bổn phu nhân sẽ không thiếu phần tạ lễ của ngươi.

Lý đại nương suy nghĩ một chút rồi nói:
- Là Tạ lão bà tử ở thành tây.

Tú Nương nhíu mày, nàng cũng đã từng nghe nói về thanh danh của người này, nàng nói:
- Tìm bà ta.

Tạ lão bà tử có thanh danh không tốt, vì người này chuyên lừa gạt nữ nhân nhà nghèo bán thân vào thanh lâu làm kỹ nữ, cũng bắc cầu ột vài thiếu gia hư hỏng chỉ biết đùa bỡn nữ nhân, vì vậy mà làm cho không ít nữ tử bị sa ngã, gia đình chia lìa. Tú Nương biết rõ đối phương nhưng không thể không tự đến gặp.

Thủ hạ của Tú Nương khá nhanh nhẹn, vì vậy mà Tạ lão bà tử nhanh chóng được đưa đến. Tạ lão bà tử vốn rất sợ hãi, nhưng bây giờ thấy tình huống có vẻ không phải là đối phó với mình, vì vậy mà vội vàng thở phào một hơi. Lão bà này gầy gò, hình dạng không tốt nhưng cặp mắt rất nhanh, lộ ra cái nhìn gian trá, nham hiểm.
nguồn
- Tham kiến Trương phu nhân, lão bà tử xin ra mắt.
Tạ lão bà tử cung kính thi lễ trước mặt Tú Nương, nàng cũng biết được vài quy củ.

- Nu, cũng nhận ra bổn phu nhân sao?
Tú Nương dùng giọng đoan trang nói.

- Điều này...Trương phu nhân dịu dàng hiền lành, đoan trang xinh đẹp, người người Hán Cô thành đều biết, lão bà tử ta sao lại không?
Tạ lão bà tử nhếch miệng nói:
- Chỉ là không biết phu nhân tìm một lão bà tử như ta có gì cần sai bảo? Chẳng lẽ trong phủ của phu nhân thiếu nha hoàn?

Tạ lão bà tử quan sát trái phải, rõ ràng nha hoàn trong Trương phủ đều là thượng phẩm, chút hàng trong tay mình thật sự khó thể so sánh được.


Tú Nương ho khan một tiếng nói:
- Nghe nói ngươi rất quen thuộc với thanh lâu?

Vẻ mặt Tạ lão bà tử chợt biến đổi:
- Điều này...Ai nói?

Dù trong thành kẻ nào cũng biết nhưng Tạ lão bà tử tự mình hiểu lấy, đây cũng không phải là thanh danh gì tốt.

Tú Nương hừ lạnh một tiếng nói:
- Mặc kệ ngươi có nhận hay không, nếu đã mời người thì chẳng lẽ bổn phu nhân không biết gì?

Tạ lão bà dùng giọng khó khăn nói:
- Quả thật có chút tiếp xúc.

Tú Nương dùng giọng cổ quái nói:
- Chỉ là có một chút? Thanh danh của ngươi ở Hán Cô thành, chẳng lẽ cho rằng bổn phu nhân không biết?

Trong lòng Tạ lão bà tử thầm sợ hãi, không biết rõ Tú Nương có ý gì, bà ta bị đám thân vệ hầu như dùng một phương pháp buộc chặt để bắt giữ, trong lòng sao không sợ hãi? Chẳng lẽ mình không cẩn thận đắc tội với ai đó? Vì vậy mới rước lấy cọp cái này? Vì thế mà hai chân bà ta chợt mềm nhũn và quỳ xuống.

- Ngươi quỳ xuống làm gì?
Tú Nương quát.

- Lão bà tử không dám giấu diếm, thật sự có chút quen thuộc với người trong thanh lâu, nhưng không biết có điểm nào đắc tội với phu nhân, kính xin phu nhân chỉ rõ.
Tạ lão bà tử chợt run lên, bây giờ Tú Nương không còn là một lão bản nương như trước đó, lúc này nàng là người có quyền sinh sát trên tay, Tạ lão bà tử sao không sợ hãi?

- Như thế thì tốt...Đứng lên đi.
Tú Nương nói, nhưng lúc này toàn thân Tạ lão bà tử đã nhũn ra và không thể nào đứng lên, sau đó được vài thân vệ kéo lên.

- Đa tạ, đa tạ.
Tạ lão bà tử nói.

- Lý đại nương, ra nói với bà ta đi.
Tú Nương nói với Lý đại nương, mà Lý đại nương vừa rồi thấy uy thế của Tú Nương thì cũng có chút sợ hãi, lúc này mới đi ra dùng giọng một năm một mười nói rõ với Tạ lão bà tử. Mà Tạ lão bà tử nghe xong thì dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lý đại nương, nhưng bà ta cũng không dám nhiều lời, chuyện của đại gia đình không phải thứ bà có thể nhúng tay vào được, vì thế bây giờ mới dám thở ra một hơi, run rẩy uống một ngụm trà.

- Ngươi có lựa chọn nào thích hợp hay không? Nhất định phải là người tốt nhất.
Tú Nương hỏi.

- Muốn tìm một người phù hợp ở thanh lâu cũng không phải dễ dàng, sau khi Hán Cô thành đại chiến thì việc kinh doanh ở thanh lâu cũng sụt giảm đáng kể, thật sự không có mặt hàng nào tốt, sợ rằng không xứng với Trương đại gia.
Tạ lão bà tử suy nghĩ nói.

- Như vậy... ....
Tú Nương thầm nghĩ nếu ở Hán Cô khó tìm người thì có thể sang Long Dương thành ở vùng phụ cận tìm kiếm.


Ánh mắt Tạ lão bà tử chợt lóe lên linh quang:
- Có người, chẳng những là khuê nữ, hơn nữa thân thể còn nở nang, hình dạng xuất chúng, là một mỹ nhân nhất đẳng, vừa vặn phù hợp với yêu cầu của phu nhân.

Tú Nương tức giận nói:
- Sao ngươi vừa rồi nói là không có?

Tạ lão bà tử có chút run rẩy:
- Người này dù là một nhân tuyển rất tốt nhưng thanh danh lan xa, người muốn núp dưới váy là rất nhiều.

Tú Nương suy nghĩ rồi nói:
- Điều này cũng không sao, nếu thanh danh lan xa và nam nhân bám váy rất nhiều thì chứng tỏ biết cách hầu hạ nam nhân, người như vậy rất phù hợp, nhưng xác định là khuê nữ chứ?

Tạ lão bà tử nói:
- Đây là điều không thể nghi ngờ.

Tú Nương ngạc nhiên nói:
- Người này là ai?

Tạ lão bà tử cười nói:
- Chính là cô nương nổi danh nhất Hồng Phấn Lâu trong Hán Cô thành, có thể nói là hoa khôi đẹp nhất, Ngọc Kiều Kiều.

- Ngọc Kiều Kiều?
Tú Nương nhớ đến cái tên này, vì trong thanh lâu cũng có chút ấn tượng với nàng, trước kia Hồng Phấn Lâu từng có vài lần lui tới buôn bán với Trương gia lão điếm, cũng có vài lần duyên phận. Trong ấn tượng của nàng thì Ngọc Kiều Kiều đẹp đẽ mê người, phong tình vô hạn, thật sự là lựa chọn tốt nhất.

- Chính là nàng ta.
Vẻ mặt Tú Nương có chút vui mừng.

Dù trải qua đại chiến hưng năng lực khôi phục của Hồng Phấn Lâu là rất mạnh, lúc này Hồng Phấn Lâu không còn nhìn ra dấu vết của cuộc chiến trước kia, vẫn rất náo nhiệt, thương nhân và người giang hồ vẫn đến rộn rã, các cô nương đều ra tiếp đón với gương mặt tươi cười hớn hở, có thể vơ vét tất cả tiền tài trên người khách hàng đi vào. Nhưng Ngọc Kiều Kiều đứng đầu bảng lại không có việc gì làm, vì giá của nàng rất cao, đám công tử nhà giàu trước kia thường đến ủng hộ cũng biến mất không một dấu vết, mà nàng cũng có thời gian thanh nhàn.

Lại là một buổi tối, sáng sớm thái dương vừa ló thì Hồng Phấn Lâu bắt đầu ngừng kinh doanh, các cô nương sau một đêm mệt mỏi đều cần phải nghỉ ngơi. Ngọc Kiều Kiều không có người nào nói chuyện đành phải mở cửa sổ nhìn ra ngoài, vị muội muội đáng yêu kia một đi không trở lại, chính mình tài trợ Hồng Phấn tam bảo cũng không biết có thành công hay không, nhưng nàng rất tự tin. Dựa vào Hồng Phấn tam bảo bách chiến bách thắng thì nàng không tin có nam nhân trong thiên hạ ngăn cản được, nhất định đã thành công, lúc này muội muội kia có lẽ đang làm nũng trong ngực đàn ông của mình, không biết có quên bà mối này hay không mà thôi.

Trong đầu Ngọc Kiều Kiều lóe lên rất nhiều hình ảnh nam nữ trắng trợn quấn lấy nhau, nữ tử tất nhiên chính là muội muội kia mặc những bộ đồ lót tinh xảo của mình, nam chính là tình nhân của muội muội kia, hai người liên tục trao đổi những tư thế mê người. Ngọc Kiều Kiều khẽ cảm thấy gương mặt nhỏ nhắn của mình chợt đỏ bừng, toàn thân nóng lên, trong lòng thầm mắng mình nhàn rỗi quá mức, vì sao lại nghĩ đến những chuyện nhàm chán thế này? Chẳng lẽ thời gian dài không có nam nhân thì khó thể chịu nổi, chính mình gần đây thủ thân như ngọc, nhiều nhất cũng chỉ đụng chạm vài ngón tay, sao bây giờ lại có vẻ khó nhịn thế này?

Vào ban ngày Hồng Phấn Lâu rất yên tĩnh, nhưng ngoài cửa chợt truyền đến âm thanh rối loạn, điều này làm cho Ngọc Kiều Kiều có chút tò mò.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.