Một Thái Giám Xông Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý
Chương 138 : Danh tướng một đời
Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm
- Người này tiền đồ vô lượng!
Chân Gia Minh gật đầu, có thể thấy rõ thời thế, xuống tay tàn độc, người này hội tụ đủ hai điều kiện trọng yếu, y quay sang nói với Trương Hắc Ngưu:
- Nơi này biến thành như vậy, chắc là sẽ không ai đi qua nữa rồi!
Trương Hắc Ngưu nhìn bóng lưng La Tín Hậu dần biến mất, không biết nghĩ cái gì, quay đầu trở về, mọi người trừ Chu Bất Đồng cũng đi theo. Chu Bất Đồng đi theo La Tín Hậu để xác nhận tình hình cụ thể. Quả nhiên như Chân Gia Minh đoán, bởi vì có La Tín Hậu dâng lên đầu thành chủ người, hơn nữa La Tín Hậu rất quen thuộc với Tôn Nhật thành nên rất nhanh đã bình định xong, đám người Trương Hắc Ngưu dọn dẹp lại cây cối chắn lối rồi đi ra.
Sau cuộc chiến, Tôn Nhật thành cũng không có biến hóa gì quá lớn, ngoại trừ một số phòng ốc bị thiêu hủy, trên mặt đất còn vương lại một vài vết máu không thể tiêu trừ thì dấu vết chiến tranh gần như đã không còn. Điều này không khỏi khiến người ta cảm thấy bội phục phương lược trị thành của Tống Hoài Văn, thương nhân lữ hành đã bắt đầu qua lại, dĩ nhiên đám người của Trương Hắc Ngưu là bắt mắt nhất, đội xe của hắn tương đối lớn, hơn nữa nhân viên đông đảo, khó tránh khỏi sẽ không để người chú ý.
Tuy nhiên mọi người cũng không tính toán vào thành, chỉ là muốn nhanh chóng đi vòng sang một bên tránh khỏi phiền toái, nhưng phiền toái này hết thì phiền toái khác lại tới, một đội binh sĩ đuổi theo, người phía trước:
- Chư vị đi chậm, chư vị đi chậm!
Đám người Trương Hắc Ngưu hơi ngẩn ra, quay đầu lại nhìn lại thì thấy một tiểu đội binh sĩ mười người của Tống gia, trong lòng nổi lên sát ý, tuy nhiên thấy người cầm đầu chỉ vũ khí hướng xuống mặt đất, binh sĩ phía sau cũng nhất loạt làm vậy, mọi người có chút kỳ quái, người kia chạy tới, nói:
- Không biết vị nào là đương gia, mạt tướng có một chuyện muốn nhờ.
Trương Hắc Ngưu không nói tiếng nào, thân hình của hắn cực kỳ bắt mắt vì vậy không hiện thân, trầm mặc một hồi, Chân Gia Minh cũng đứng dậy:
- Vị tướng quân này, không biết có chỉ giáo gì?
- Mạt tướng thuộc dưới trướng Tống đại tướng quân, hôm nay ứng thiên khởi sự hạ được Tôn Nhật thành, chính là lúc các vật liệu đang khan hiếm, mạt tướng nhìn chư vị hẳn là thương lữ ở xa tới , trên xe hẳn là có chứa không ít hàng hóa, mạt tướng được Đại tướng quân ra lệnh thu mua các vật liệu quân sự của các thương nhân chung quanh, nếu như gia chủ có hứng thú, không ngại nói chuyện, bất luận vật gì, mạt tướng đều lấy gấp ba giá tiền thu mua!
Tướng quân kia ngôn ngữ thành khẩn, vẻ mặt hòa ái, không hề làm bộ tịch, hoàn toàn khác với quan quân bình thường.
Chân Gia Minh suy nghĩ một chút, phất tay cho hộ vệ bên cạnh:
- Tướng quân khách khí, tại hạ cũng cực kỳ ngưỡng mộ uy danh Tống đại tướng quân, coi như tại hạ vì Tống đại tướng quân úy lạo quân đội, nguyện lấy ba xe lương thảo dâng tặng Tống đại tướng quân!
Chân Gia Minh nói xong thì có đã có người lấy ba xe lương thảo tháo xuống, lương thảo mọi người cũng không thiếu hụt, dù sao cũng là tiện tay vừa chiếm trở lại, lấy ra đưa cho Tống Hoài Văn cũng là tránh khỏi phiền toái.
Không nghĩ tới Tống gia quân hiền hòa như vậy, Trương Hắc Ngưu cũng hơi kinh ngạc, vốn là nghĩ tiện tay đánh vỡ đầu mấy tên này để mọi người tiếp tục đi tới, lúc này cũng mặc cho Chân Gia Minh tùy ý.
- A...... Gia chủ cũng là người hào sảng, chẳng qua là không biết xưng hô như thế nào, đại ân gia chủ, Tống gia quân xin nhớ kỹ, ngày sau nhất định sẽ tương báo gấp bội!
Tướng quân kia lập tức nhảy xuống, quỳ xuống hành lễ làm đám người Chân Gia Minh sợ hết hồn, chúng binh sĩ phía sau cũng quỳ theo, Chân Gia Minh vội kêu lên:
- Tướng quân ngàn vạn lần không thể như thế!
Tướng quân kia hét lớn:
- Có câu là vô công bất thụ lộc, ân tình gia chủ, tướng sĩ trên dưới Tống gia quân tâm lĩnh, nhưng tiền bạc cũng không dám có chút xê xích đấy! Đại tướng quân quân kỷ nghiêm minh, mạt tướng cũng không dám vi phạm!
Chân Gia Minh thầm than Tống Hoài Văn trị quân có cách, không hổ là danh tướng nhất phương, chỉ nói:
- Tại hạ nói ra như núi, tướng quân ngàn vạn lần không thể hành đại lễ này, ta và ngươi vốn là bình thủy tương phùng, ngày sau khó có gặp nhau ngày, tại hạ cũng không lưu tên, cáo từ!
Nói xong thì mã xa ra roi đánh xe chạy đi, chỉ để lại ba đống lương thảo, tướng quân kia nhân số thưa thớt, không cách nào đưa đi nên để lại mấy binh sĩ trông chừng rồi chạy nhanh về thành.
Đoàn người Trương Hắc Ngưu tiếp tục đi về phía trước, đội xe ngựa rầm rộ phóng nhanh qua địa giới của Tôn Nhật thành, Bạch Kim Nguyệt nằm trong ngực của Trương Hắc Ngưu thở dài:
- Đại Thu quốc quả nhiên là địa vực rộng lớn, rồng rắn lẫn lộn, vừa có loạn quân ức hiếp người nhưng cũng có danh tướng trị quân nghiêm minh ! Tống tướng quân này nếu ở Lôi Âm quốc chúng ta tất nhiên sẽ là nhân vật nhất đẳng, tuy nhiên ở Đại Thu quốc cũng hoàn toàn xứng đáng nhất phương hùng chủ!
- Nguyệt Nương, nàng thích hạng người như vậy sao?
Trương Hắc Ngưu trên đường cũng đã thấy không ít nhân vật, tuy nhiên cảm thụ của hắn khác với thường nhân. Hạng người như Tống Hoài Văn trong mắt thường nhân chính là một danh tướng cao cao tại thượng, trong lòng của Trương Hắc Ngưu chỉ là không tệ mà thôi, khi cần chỉ tiện tay cũng có thể lấy mạng.
- Chưa nói tới thích hay không thích, chẳng qua là bội phục trong lòng thôi, Lôi Âm quốc chúng ta nước nhỏ người ít, không giống như Đại Thu quốc các ngươi anh hào lớp lớp, cho nên có chút hâm mộ!
Bạch Kim Nguyệt nói, nhân vật trong Đại Thu quốc đến Lôi Âm quốc sẽ là nhân vật thượng đẳng, còn nhân vật thượng đẳng của Đại Thu quốc đến Lôi Âm quốc đây tuyệt đối là nhân vật đứng đầu, chênh lệch lớn như vậy là chuyện mà Bạch Kim Nguyệt không cách nào thay đổi, nàng nhìn Trương Hắc Ngưu cười ngọt ngào:
- Dĩ nhiên, ở trong suy nghĩ của Nguyệt Nương thì Trương đại ca chính là đại anh hùng, đại hào kiệt mà Nguyệt Nương ngưỡng mộ nhất, kinh nể nhất, sùng bái nhất trong lòng!
- Phải không?
Trương Hắc Ngưu mỹ nhân trong ngực, cảm nhận được tình ý, bất giác trong lòng cảm thấy ấm áp lẫn cao hứng.
- Dĩ nhiên!
Bạch Kim Nguyệt mạnh mẽ gật đầu.
Lý Phù Dung cũng dựng lên tai cẩn thận lắng nghe Trương Hắc Ngưu và Bạch Kim Nguyệt nói chuyện, sau khi được Chân Vũ Minh dạy bảo, Lý Phù Dung cũng biết tầm quan trọng của việc học lỏm, một người không phải tự nhiên mà hiểu biết nên phải học tập. Thủ đoạn câu dẫn nam nhân của Lý Phù Dung chỉ biết lơ mơ nên dĩ nhiên sẽ phải cúi đầu học tập địch nhân cũng không đáng xấu hổ, đáng xấu hổ chính là thua địch nhân, sau khi nghe Chân Vũ Minh chỉ thị, Lý Phù Dung cẩn thận học tập nhất cử nhất động của Bạch Kim Nguyệt, lúc này nàng đang nghe được một từ kỳ quái - Lôi Âm quốc.
Lý Phù Dung đảo mắt, hóa ra hồ ly tinh này là người Lôi Âm quốc sao? Đây có thể là một tin tức trọng yếu.
Chân Gia Minh và Chân Vũ Minh cũng đang nói chuyện phía sau, Chân Gia Minh lên tiếng:
- Không ngờ Tống Hoài Văn cũng là một nhân vật, chúng ta có cần thiết gia tăng quan hệ với y!
- Đúng nha, quả nhiên là loạn thế xuất anh hào! Bình thường vào thời điểm này Tống Hoài Văn cũng chỉ là một sơn tặc tương đối có danh tiếng mà thôi, bây giờ thoắt cái đã biến thành nhất phương hùng chủ, quả nhiên là không dễ.
- Cái này là dĩ nhiên, người có thể kiếm được một chén canh của thiên hạ có ai ngu ngốc đâu, ta xem trọng Tống Hoài Văn, người này ngày sau tất thành đại khí! Chúng ta có thể đưa vào thành đối tượng xem xét thứ hai!
Chân Gia Minh đồng ý, đối tượng thứ nhất dĩ nhiên chính là Trương Hắc Ngưu.
- Nói như vậy, chúng ta không thể đi theo Trương Hắc Ngưu rồi...... Hơn nữa trên thực tế chúng ta cũng không có thời gian tiếp tục cùng đi theo, với loạn thế bây giờ, chúng ta có lẽ nên trở về gia tộc tìm phương lược kế tiếp mới đúng!
Chân Vũ Minh nói.
- Chuyện này cũng ngoài dự tính, gia tộc có gởi thư thúc dục chúng ta...... Không biết có đại sự gì xảy ra, chuyện kế tiếp giao cho Phù Dung đi!
Chân Gia Minh trả lời.
- Nha đầu kia! Thành sự không có bại sự có dư, tuy nhiên lần này chẳng qua chỉ là câu dẫn một nam nhân, không biết có làm được không!
Chân Vũ Minh lắc đầu, tựa hồ không tin tưởng năng lực Lý Phù Dung nhưng nhất thời cũng không có cách nào khác.
- Người nào vừa tới?
Trương Hắc Ngưu nhìn ra cửa xe thì thấy một lá cờ lớn chậm rãi xuất hiện trong mắt, trên đó có viết một chữ Tống rất lớn, lá cờ theo gió, hùng tráng dị thường, tiếng vó ngựa rầm rập vang lên làm cả vùng đất run rẩy, một hàng kỵ binh hướng nhằm hướng mọi người phóng đến làm tất cả ngạc nhiên lẫn có chút hoảng hốt.
Chu Bất Đồng vỗ ngựa đi tới bên cạnh xe Trương Hắc Ngưu, kêu lên:
- Đại nhân! Là Tống gia quân!
- Bọn họ tới làm gì?
Bạch Kim Nguyệt kỳ quái, chẳng lẽ là hiếu kính không đủ sao, tuy nhiên theo chuyện vừa rồi thì cũng không phải như vậy. Ánh mắt Trương Hắc Ngưu ngưng tụ, nhìn rõ phía xa thấy có một Đại tướng quân mặc khôi giáp sáng ngời, tràn đầy uy vũ dẫn mười mấy thân vệ chạy tới, trong đó có một người chính là vị tướng quân xin mua lương vừa rồi.
Vị tướng quân vừa chạy trước, vừa hô to:
- Chư vị đi chậm, Tống đại tướng quân chúng ta đặc biệt tới tiễn đưa, muốn cùng gia chủ nói một vài câu!
Những người này đều cưỡi chiến mã hạng nhất, tốc độ vượt xa đội xe của Trương Hắc Ngưu, lại gần thì phát hiện trên người đều mang mười mấy cái túi lớn nhỏ.
Đại tướng quân cầm đầu vỗ ngựa vượt qua đoàn xe, Trương Hắc Ngưu ra hiệu dừng lại, Chân Gia Minh đi ra, nói:
- Ra mắt Tống đại tướng quân!
Người cầm đầu kia dĩ nhiên chính là Tống Hoài Văn, người này mặc dù là Đại tướng nổi danh nhưng trông phong nhã như một văn nhân, trên người tản mát một uy thế bất phàm, Chân Gia Minh thấy vậy cũng bất giác bội phục.
- Tống mỗ bình sinh không chiếm tiện nghi người nào, luôn luôn ân oán rõ ràng! Phần nhân tình này của gia chủ, Tống mỗ tâm lĩnh!
Tống Hoài Văn nói chuyện không hề có sự tục tằn của võ tướng mà toát lên vẻ cao nhã của văn nhân:
- Chẳng qua số hàng này Tống mỗ muốn trả , Tống mỗ luôn luôn quân kỷ nghiêm minh, gia chủ cũng không định làm hư quân kỷ của Tống mỗ chứ!
Tống Hoài Văn gật đầu ra hiệu với mấy thân binh chung quanh, cả đám nhanh chóng đem mấy chiếc túi hạ xuống chất thành một đống, bên trong đều là hoàng kim bạch ngân.
Chân Gia Minh nhìn trên đống vàng bạc trên mặt đất, trong lòng càng đề cao Tống Hoài Văn.
- Gia chủ không muốn lưu danh, Tống mỗ cũng không ép, kim bài này là tín vật của Tống mỗ, lưu để ngày sau gặp nhau đi! Hơn nữa năm thành chung quanh đều đã bị Tống mỗ chiếm được, có kim bài này cũng có thể đỡ đi mấy phần bận rộn!
Tống Hoài Văn ném kim bài xong thì vỗ ngựa rời đi, chúng binh sĩ theo sát phía sau, quả nhiên là đến nhanh, đi lại càng nhanh hơn, trong nháy mắt chỉ còn lại mọi người.
Chân Gia Minh nhận lấy kim bài, cả người chấn động, người này đã chiếm được năm thành, vượt xa dự liệu của mình, quả nhiên không hổ là danh tướng một đời