Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 29: Thành cổ đêm máu..





Một Thái Giám Xông Thế Giới
Tác giả: Tuyết Lý

Chương 29: Thành cổ đêm máu..

Dịch: Masta4ever
Sưu Tầm: Soái Ca

Trong phủ thành chủ.


Đám người Nguyệt Hổ có kinh nghiệm chiến trận phong phú nên không quá mức căng thẳng, hắn lớn tiếng sai bảo binh sĩ là thủ hạ của Sơn Vạn Trọng và Tống Bình Hòa tạo nên một hệ thống phòng ngự vững chắc, không hổ danh là người có kinh nghiệm chiến trận. Tuy đây là lần đầu tiên tham gia chiến dịch quy mô lớn nhưng vẫn lại có một cảm giác ung dung của người nhiều năm lăn lộn trong vũng máu. Vì có Nguyệt Hổ mà tâm tình của đám người đang ở bên ngoài cũng đần ổn định trở lại.

Nguyệt Như và Nguyệt Phong coi như không hổ danh là nhân vật kiệt xuất trong nhóm Nộ Hổ Bát Kiệt, vì đã giết không ít người nên tuổi trẻ kiêu ngạo chỉ là lẽ thường. Vì cha mẹ liên tục chiến đấu ở các chiến trường nam bắc nên cả hai bình thường cũng rất có khí thế, cả hai mặc quân phục, vì dù gì đây cũng không phải là cuộc chiến trong giang hồ, khôi giáp tuy không dày nhưng tuyệt đối không thể không mặc. Nguyệt Như mặc một bộ giáp sáng trắng, đây là thứ mà nàng tự chuẩn bị ình, cực kỳ vừa vặn, thêm vào đó là tướng mạo thanh xuân, có lồi có lõm, hấp dẫn ánh mắt của bao người. Nguyệt Phong dùng Ngân Thương và giáp đen, bộ dạng cung oai hùng bừng bừng, hán đứng ở bên cạnh Nguyệt Hổ làm người người ao ước, rõ ràng là một cặp phụ tử anh hùng.

Lão Chu có danh hiệu Sát Trư Vương cũng mặc một bộ quân phục nhưng trong tay không phải là dao giết heo mà lại là đại phủ khai sơn. Tống Bình Hòa đứng gần hắn, vì có xuất thân võ quan nên rất có khí thế, khốn nổi người này có khí thế và bộ dạng của võ quan nhưng lại nắm chặt trường đao bên hông và khẽ run chứng tỏ sự khiếp đảm trong lòng. Thanh danh của người này ở Hán Cô thành là rất tốt, đáng tiếc là lá gan quá nhỏ, cấp trên của hắn là tướng quân bình thường, vì vậy hắn là tướng quân không quan tâm, ý nói từ khi nhận chức đến giờ chưa từng quan tâm đến vấn đề gì. Hắn sợ hãi người quyền quý mà không dám đắc tội, sợ hãi sơn tặc ngoài thành và không dám đi diệt trừ, chỉ có một điểm tốt duy nhất là không nhũng nhiễu nhân dân. Thật ra người Hán Cô thành đều biết vị tướng quân này rất ít khi ra khỏi cửa, nhưng hôm nay lại là võ quan chường mặt thay cho Trung Dung tướng quân, điều này rất đáng quý, cũng không có người nào trách.

- Đừng căng thẳng.
Sát Trư Vương lão Chu không khỏi nhếch miệng cười với vị tướng quân đứng bên cạnh, răng nanh sáng trắng dọa cho Tống Bình Hòa hơi run, sau đó lớn tiếng nói:
- Ta...Không có gì.

Một luồng gió lạnh thổi qua, Tống Bình Hòa chợt rùng mình.

- Uống một ngụm.
Sơn Vạn Trọng đi ra, hắn đại biểu ột trong những người có võ lực ở đây, trong tay là một bình rượu, hắn đưa cho Tống Bình Hòa
- Giết người chẳng qua chỉ là đầu rơi xuống đất, máu phun ra cũng chỉ là ba chén mà thôi. Hôm nay Tống tướng quân đứng ở đây là hán tử, tất cả phụ lão Hán Cô thành ở sau lưng, lui không được tiến không xong, chỉ có thể nói lấy máu đổi máu, huyết tẩy Hán Cô thành.

- Trong quân mệnh lệnh rõ ràng, không được uống rượu.
Tống Bình Hòa nghiêm mặt nói.


Sát Trư Vương lão Chu cướp lấy bình rượu trong tay Sơn Vạn Trọng, hắn uống ực một hớp rồi nói:
- Ta thấy lời lẽ của Sơn lão đệ rất dễ nghe, rượu ngon, có rượu mạnh này chút nữa ông phải giết người cho thật thống khoái. Tống tướng quân cũng đừng học thói hài nhi, nói cái gì mà trong quân mệnh lệnh rõ ràng, bây giờ đừng nói cái gì là trong quân ngoài quân, chút nữa chặt đầu đổ máu mới là hảo hán.

Lão Chu nói xong thì cầm bình rượu nhét vào tay Tống Bình Hòa.

Gương mặt Tống Bình Hòa chợt trắng bệch, lúc này lại đỏ hồng, hắn run rẩy cầm bình rượu, sau đó ngửa đầu uống một hớp rượu như uống lửa. Sau khi rượu nóng nhập thân thì Tống Bình Hòa liên tục chép miệng, tâm tình dần ổn định lại, sau đó nói:
- Rượu ngon.

Tống Bình Hòa nói xong lại tiếp tục uống một ngụm, hai mắt đỏ hồng, toàn thân chợt sinh ra cảm giác giải phóng sau một thời gian đè nén, hắn há miệng quát:
- Giết một là tội, giết vạn là hùng, giêt được chín trăm vạn thì sẽ là anh hùng trong anh hùng.

Tống Bình Hòa nói xong thì cơ thể và khí chất chợt biến đổi.

Lúc này Sơn Vạn Trọng và Sát Trư Vương lão Chu đối mặt mà không nói gì, Nguyệt Hổ nghe vậy mà cảm thấy vui mừng, hắn nói:
- Nói rất hay, đàn ông cần xông pha chiến trường, nếu không sẽ là thân thể đàn ông mà lòng dạ đàn bà.

Lúc này vô tình sĩ khí tướng sĩ quanh người chợt bừng bừng mạnh mẽ.


Trên một con phố trong Hán Cô thành, một ngựa đang đứng hiên ngang, không kẻ nào dám qua.

Trương Hắc Ngưu ngồi trên lưng ngựa, thương trong tay chống xuống đất, khí phách khủng bố làm cho đám sơn tặc ở xung quanh không dám cử động. Lúc này lửa trong Hán Cô thành đã bùng lên, ánh lửa khuếch tán đến gần, tất cả sơn tặc đều sợ hãi. Thực tế thì thế lửa là rất nhanh, hầu như đã đoạn tuyệt tất cả đường ra ở Hán Cô thành, đám sơn tặc do mười ba cánh quân liên hợp, chẳng qua chỉ là một đám ô hợp, vì thế mà mười ba thủ lĩnh chỉ huy cũng cực kỳ khó khăn. Tuy thủ lĩnh sơn tặc có thể khống chế được nhất thời, nhưn nếu xuất hiện tình cảnh rối loạn thì không còn biện pháp gì ước thúc lẫn nhau, chỉ có thể khống chế thân vệ chung quanh mà thôi.

- Ngươi chính là Trương Hắc Ngưu?
Hai đầu con đường dài, Trương Hắc Ngưu đứng độc lập một phương mà không ai dám xúc phạm, thủ lĩnh sơn tặc đứng ở một hướng khác mà cảm thấy hận ý, hắn dùng âm thanh không rõ nam nữ để tạo nên giọng điệu làm người ta sởn tóc gáy:
- Dám phá hoại chuyện tốt của bổn trại chủ.

Trương Hắc Ngưu nhìn bốn phương, tất cả thanh âm và cảnh tượng đều được hắn nắm chặt, với cảm giác khủng bố của hắn thì có thể cảm nhận được thế lửa lan tràn khắp con đường trong Hán Cô thành, đám người chạy trốn điên cuồng, phòng ốc sụp đổ, hôm nay coi như lợi dụng thành cổ Hán Cô để đổi lấy đường sống cho nhân dân. Trương Hắc Ngưu cầm thương, cũng không quan tâm đến động tác của đám người đối diện, dù kẻ kia ăn mực cổ quái, giọng điệu lại khá đặc biệt nhưng chỉ được hắn coi là kiến hôi mà thôi, nếu nói là kiến vương thì người đó chính là hắn. nguồn

Ngựa dưới người chợt phát động, chân khí đặc biệt của Trương Hắc Ngưu quán chú vào trong thân ngựa chợt bùng ra động lực kinh người, tất cả sơn tặc đang phát lạnh, ai cũng cảm thấy hắn là ma thần, nhưng khi có động thì chợt bùng lên một khí thế lạnh lẽo thấu xương cuốn cả thiên địa.

- Rút lui.
Thủ lĩnh sơn tặc trước nay chưa từng thấy sát thần, lúc này hắn đưa ra quyết định rất nhanh, lập tức phóng đi. Lúc này đám thân vệ ở chung quanh đã biểu hiện sự huấn luyện không tầm thường, tất cả quay đầu rất chỉnh tề nhưng không quên có người cản hậu. Mười tên sơn tặc với tinh thần không sợ hãi lập tức xông lên tấn công.

Thủ lĩnh sơn tặc không khỏi cảm thấy hối hận, không nên như thế, trong thiên địa vì sao có người kia tồn tại, nếu như không phải là liên quân mười ba cánh sơn tặc mà đổi lại là một vạn quân chính quy, nếu không phải ở trong một tòa thành bốc cháy hừng hực mà là vùng đất bằng, hay là...Thật sự có quá nhiều cái hoặc là. Lúc này sua lưng hắn máu thịt tung tóe, mười tên sơn tặc khí dũng phi phàm lại tưới máu làm dịu mặt đất Hán Cô thành, mà có người chết đi lại có kẻ bổ sung, nhưng dù là bao nhiêu người thì chiến thuật đó không có tác dụng gì với Trương Hắc Ngưu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.