Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 43: Thần võ vô danh.





Một Thái Giám Xông Thế Giới
Tác giả: Tuyết Lý

Chương 43: Thần võ vô danh.

Dịch: Masta4ever
Sưu Tầm: Soái Ca

Thiên hạ có rất ít cao thủ vô danh, càng có rất ít cao thủ tuyệt thế vô danh, hầu như tất cả võ công thượng thừa đều nằm trong danh môn đại phái, mà hầu như những danh gia vọng tộc đều có xuất thân từ các đại phái. Có danh sư mới xuất cao đồ, cũng không phải không có những người chỉ dựa vào một quyển bí tịch là tu luyện thành công, nhưng số này là quá ít. Dù dựa vào một bản bí tịch để tu thành cao thủ, phần lớn đều gặp phải chuyện không may và chết đi vào lúc đi giữa đường, vì những thứ cao thâm thơngf biểu đạt ý nghĩ sâu sắc của người viết ra, khó thể nào lĩnh ngộ được tất cả.

Nếu nói về những môn võ bình thường, một khi luyện sai sẽ tẩu hỏa nhập ma, cái chết như vậy là rất bình thường, vì thế cầm bí tịch thất truyền để luyện chính là dùng tính mạng của mình làm cái giá. Trên giang hồ có nhiều ẩn sĩ cao nhân, trước nay cũng không thiếu những nhân vật đột nhiên nổi tiếng, nhưng phần lớn đều là người của danh môn đại phái. Căn cứ vào lý luận như vậy thì có thể suy đoán Trương Hắc Ngưu là đệ tử của một danh môn đại phái nào đó, nếu không sẽ chẳng thể nào thần võ như vậy.

Không phải chỉ mình Sơn Vạn Trọng có ý nghĩ như vậy, phần lớn mọi người đều nghĩ như thế. Hơn nữa võ công cũng chẳng phải chỉ vùi đầu vào khổ luyện là thành, cần phải nhiều lần đâm đầu vào trong gian khổ, hiểu rõ chân lý tính mạng, lý niệm trong lòng đạt đến một cảnh giới nào đó mới có thể đề thăng cảnh giới võ công. Thường thì cần phải liên tục xông pha giang hồ để rèn luyện thân thủ, nếu may mắn không chết thì có thể phát triển lên, đồng thời danh tiếng cũng dần tăng mạnh. Tất nhiên có hai nơi chuyên ẩn giấu những cao thủ cực mạnh, một là đại nội, một là quân đội, mà trong ý nghĩ của nhiều người thì hai địa phương này đều bị bài trừ.


Tất cả mọi người đều cho rằng Trương Hắc Ngưu phải là cao thủ bí mật của một danh môn đại phái nào đó, việc này không phải là không có, trên giang hồ từng xuất hiện nhiều tiền lệ nhưng chẳng qua võ công không biến thái bằng hắn mà thôi. Cũng có vài cao thủ, ví dụ như Ma Môn Cửu Thiên Ma Thần Tùng Khánh Vân, lúc bắt đầu chỉ là một tiểu nhị trong khách sạn, nhưng mười lăm năm sau ra tay lại giết chết chính đạo đại hiệp tiếng tăng lừng lẫy giang hồ là Trường Không Tạ Vạn Lý, vì thế mà dương danh thiên hạ.

Trương Hắc Ngưu há miệng, bây giờ hắn đã biết mình có xuất thân từ đại nội, nhưng ít nhiều gì hắn cũng biết điều này có chút ám muội, hơn nữa có thể làm kẻ khác sợ hãi, mà quả thật cũng khó nói ra. Vì vậy lúc này hắn nhìn đám người chung quanh rồi nói:
- Điều này...Nói ra cũng có chút khó xử.

Quả thật là khó xử, nhưng Trương Hắc Ngưu nói như vậy lại làm người ta hiểu theo một hướng khác.

Sơn Vạn Trọng chợt bừng tỉnh, hắn liên tục mắng mình lắm miệng, hắn nói:
- Ông chủ Trương trách rất đúng, đều là Vạn Trọng lắm mồm, Vạn Trọng biết quy củ này trên giang hồ nhưng nhất thời không kiềm chế được.

Điều tối kỵ trên giang hồ chính là hỏi xuất thân của người khác.

Không ngờ Sơn Vạn Trọng vừa nói xong thì Trương Hắc Ngưu đã vô tình thở ra:
- Sơn bang chủ không cần quá để ý.

Sơn Vạn Trọng vội vàng xưng không dám, hắn nói:
- Vạn Trọng rõ ràng là không phải, ông chủ Trương sau này cũng không nên xưng là Sơn bang chủ, bang phái xem như giải tán, sau này Sơn Vạn Trọng sẽ đưa theo vài thủ hạ đi theo ông chủ Trương, nếu ông chủ Trương không chê thì có thể gọi là tiểu đệ hay Sơn lão đệ đều có thể được.

Sơn Vạn Trọng là người trời sinh là lão Nhị, dù có hào khí, có nghĩa khí nhưng lại thiếu khí phách của kẻ làm lãnh đạo, vì thế chỉ biết đứng dưới người khác mà thôi. Bây giờ hắn ở phía dưới một Trương Hắc Ngưu cực kỳ hùng mạnh, hắn nhận định Trương Hắc Ngưu không phải là nhân vật tầm thường, vì vậy mới cam chịu đứng dưới chân, tình nguyện cống hiến.

Thật ra Nguyệt Hổ cũng có ý như vậy, nhưng bây giờ thời cơ vẫn chưa quá tốt, hắn là một người thực tế, khi chưa có danh phận tương xứng sẽ không tùy tiện cống hiến cho người khác, hắn chỉ có thể là một mình gánh vác một phương.

Lộ Dao cũng giống như vậy, người như thế căn bản không phải chỉ dùng bản lĩnh để thuyết phục, đồng thời còn dùng danh phận để trói buộc, như thế mới có thể làm cho người ta bán mạng ình.

Trương Hắc Ngưu tuy có thực lực nhưng bây giờ chỉ là một ông chủ quán cơm, vì vậy Nguyệt Hổ và Lộ Dao không muốn đứng ra biểu hiện ý nguyện của mình.

Tống Bình Hòa thuộc về phía lực lượng chính quyền, tất nhiên sẽ càng không nhiều lời.

- Sơn lão đệ khách khí rồi.
Trương Hắc Ngưu cũng không ra vẻ ta đây, hắn cũng khổng tỏ ra kỳ quái vì thái độ của người khác, cũng cảm thấy không nên quá sức che giấu. Hắn cảm thấy Sơn Vạn Trọng có thể giúp sức được ình, tuy bây giờ còn chưa có tính toán cụ thể nhưng hắn cũng thừa nhận đối phương.


Sơn Vạn Trọng thì cực kỳ kích động, cảm thấy mình đã đi sai hai mươi năm, mất hai mươi năm mới chờ đến với ma thần trước mặt này, như vậy cũng không quá uổng phí.

- Sơn Vạn Trọng ra mắt chủ nhân.
Sơn Vạn Trọng không che giấu mà quỳ xuống với Trương Hắc Ngưu, đây là một nghi thức thuần phục, cũng là một lời thề. Trương Hắc Ngưu im lặng coi như tiếp nhận, hắn dùng hai tay đỡ Sơn Vạn Trọng đứng lên, lúc này coi như cả hai xác nhận thân phận của nhau.

- Sơn Vạn Trọng ra mắt chủ mẫu.
Địa vị của nữ nhân trên đại lục cũng không cao, vì vậy Sơn Vạn Trọng cung kính thi lễ làm cho Tú Nương thật sự cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng. Nàng là một nữ nhân có xuất hân gia đình thấp hèn, tuy đã từng đứng trước mặt thân hào nông thôn của Hán Cô thành mắng lớn đám sơn tặc nhưng bây giờ hành động của Sơn Vạn Trọng cũng làm nàng bối rối, vì vậy mà vội vàng đáp lễ.

Lộ Dao cười ha hả, lão đứng lên nói:
- Sơn Vạn Trọng ngươi làm sai hai mươi năm, nhưng hôm nay cuối cùng cũng đã đi đúng hướng.

Sơn Vạn Trọng giống như rất e ngại lão nhân này, hắn xấu hổ nói:
- Lộ tiên sinh chê cười rồi, Vạn Trọng tuy sai nhưng sẽ tuyệt đối không tiếp tục đi xuống.

Giọng điệu của Sơn Vạn Trọng rất kiên định, điều này cho người ta thấy được sự chân thành, Lộ Dao cũng gật đầu.

- Ông chủ Trương võ công kinh người, không biết có hứng thú chỉ điểm cho binh sĩ trong thành hay không, nếu binh sĩ có được bản lĩnh, sẽ không rơi vào tình cảnh chiến đấu khốn khổ như đêm qua.
Tống Bình Hòa đột nhiên nói, đêm qua dù có phủ thành chủ làm lá chắn, lại có rất nhiều cao thủ viện trợ, hơn nữa có Trương Hắc Ngưu đánh tan nhiều cánh quân sơn tặc nhưng thiệt hại vẫn rất nặng, có hơn tám ngàn binh sĩ và nhân dân bỏ mạng, thậm chí số lượng người chết còn nhiều hơn cả sơn tặc.

Mọi người nghe thấy vậy cũng động tâm.

- Không biết môn phái của Trương huynh có quy định gì, không được truyền ra ngoài sao?
Nguyệt Hổ có chút bận tâm.

- Thật ra võ kỹ trong quân rất đơn giản, chỉ cần ông chủ Trương chỉ điểm vài lượt là được, không cần tiết lộ tuyệt kỹ, như vậy tướng sĩ cũng đã mang ơn nhiều rồi.
Tống Bình Hòa có vẻ rất tích cực.
nguồn
- Lời này cũng không phải giả, bây giờ là thời buổi rối loạn, tuy lần này Hán Cô thành thoát được một kiếp nhưng sau này thế nào thì khó nói, nếu Trương lão đệ chị chỉ bảo vài phần thì sẽ mang đến may mắn cho Hán Cô thành.

Lộ Dao cũng nhận thức được vấn đề này, nhưng môn phái giang hồ có môn quy rất chặt chẽ, tuyệt kỹ bản môn tuyệt đối không được truyền ra cho người ngoài. Nhưng chẳng ai biết Trương Hắc Ngưu không có bận tâm như vậy, hắn chỉ sợ rằng đám người kia không thể nào tiêu thụ được sở trường của mình mà thôi.

Trương Hắc Ngưu thầm nghĩ, một cơ hội thế này, tuy bản thân vô tình truyền thụ võ công, nhưng đây lại là phương pháp đẻ đám binh sĩ yếu đuối có thể bảo vệ được mình. Tuy trong mắt hắn thì đám binh sĩ là quá yếu, nhưng những kẻ yếu có được bản lĩnh, ví dụ như Tú Nương, nếu nàng có thể luyện được võ đạo thì sẽ tăng khả năng bảo vệ chính mình.

Trương Hắc Ngưu gật đầu một cái khi mọi người đang mong chờ, hắn nói:
- Điều này cũng không sao, chỉ sợ tăng tiến có hạn mà thôi, Trương mỗ có vài bộ võ học cấp tốc, nếu mọi người có hứng thú thì cùng nhau nghiên cứu.

"Vài bộ, học cấp tốc?"
Mọi người sợ ngây người, Trương Hắc Ngưu thật sự quá hào phóng, vì vậy mà có chút khó tin, Nguyệt Hổ há hốc miệng nói:
- Trương huynh nói thật sao?

Trương Hắc Ngưu khẽ gật đầu nói:
- Chỉ là thế gian trường cửu, cần phải mất thời gian chỉnh lý.

- Điều này cũng không sao, trước tiên mạt tướng tạ ơn đại ân của ông chủ Trương.
Tống Bình Hòa thi lễ thật sâu, Trương Hắc Ngưu lại không quan tâm, hắn nói:
- Giúp người cũng là giúp mình.

Lúc này đột nhiên có một âm thanh nho nhỏ, nhút nhát, e lệ vang lên:
- Ta có thể học không?

Câu hỏi này có vài phần khiếp đảm và sợ hãi nhưng lại là một âm thanh quen thuộc.

Mọi người nhìn lại, đó từng là tên ăn mày Chuyên Đầu trước đó từng đào đất vào cứu Trương Hắc Ngưu trong ngục.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.