Đứa bé có một nụ cười mê người, tựa như một tinh linh nhỏ, nhưng ánh mắt của tiểu tinh linh này giờ phút này rất nghiêm túc chững chạc, cứ như người trưởng thành vậy.
“150 tệ, quá đắt…” Một giọng nói trẻ con vang lên, mang theo một nổi buồn, thật chẳng hợp với tuổi của nó gì cả, đứa bé cứ cau mày như một ông cụ non vậy, miệng lẩm bẩm tính tính cái gì đó, rồi lại thờ dài, vai cứ trùng xuống, cứ như nó là người bất hạnh nhất trên thế giới này vậy.
Vân Thi Thi thấy bộ dạng đó của đứa bé thì bật cười, lòng lại thấy chua xót, cô mím môi, đưa tay vỗ vỗ vai đứa nhỏ, nó giật mình, xoay người lại, nhìn thấy cô, hai gò má đỏ lên kêu: “Mẹ…”
“Mẹ tìm con khổ thật đấy, không phải con nói sẽ luôn theo sát mẹ sao, mẹ mới không để ý đã chạy đến chỗ này rồi, con thật là!”
Vân Thi Thi vẻ mặt hung dữ nhìn đứa bé, đứa bé có chút áy náy, bàn tay nhỏ bé ôm lấy cổ cô, mắt cụp xuống, giọng nói ngập ngừng đáp: “Mẹ đừng giận mà, Hữu Hữu về sau không dám nữa đâu!”
“Hữu Hữu ngoan…” Cô ngồi xuống, ôm lấy nó “Con đang nhìn cái gì vậy?”
Hữu Hữu chỉ vào mấy cái xe điều khiển từ xa, nhưng sau đó lại nghĩ ngợi gì đó, rụt đầu ngón tay lại, khuôn mặt vô tư nhìn mẹ nó nói: “Mẹ, Hữu Hữu chỉ xem thôi, chứ không muốn mua đâu!”
Ngoài miệng thì nói thế, nhưng ánh mắt của Hữu Hữu lại cứ nhìn chằm chằm vào mấy cái xe đua xinh đẹp kia, ánh mắt nó đã hoàn toàn bán đứng lời nói của nó rồi.
Vân Thi Thi lạnh lùng nhìn đứa con nhỏ của mình, đúng là khẩu thị tâm phi (Miệng nói thế nhưng lòng lại không nghĩ thế ^^), trong lòng rõ ràng là rất muốn, chỉ vì biết tính cô tiết kiệm, nên mới nói thế thôi.
Đứa nhỏ này trời sinh đúng là một đứa bé ấm áp.
Cô cười cười, vỗ vỗ đầu đứa bé, đứng dậy, đi đến quầy thu ngân chỉ vào cái xe điều khiển từ xa, Hữu Hữu như hiểu được, mặt mày liền sáng ngời, gương mặt hưng phấn không thôi, cầm chiếc xe chạy ngay đến quầy tiền, khát khao nhìn cái xe bên trong hộp gói xinh đẹp, nhìn chằm chằm không rời, sau đó mới kiễng chân lên đưa hộp cho nhân viên.
Nhân viên trong quầy thu ngân đưa xe đến máy xoát nhãn, nhân viên bỏ xe vào bịch, đứa bé nhanh chóng chạy đến nhận, kiễng chân lên cầm lấy, mặt vừa lòng cười cười.
Vân Thi Thi đi phía sau Hữu Hữu, thấy nó mặt mày vui vẻ, trong lòng cũng vui theo, nếu cả nguyện vọng của một đứa bé mà cô cũng không làm được, thì thật không đáng làm mẹ của nó.
Qua nhiều năm như thế, cô đã khiến nó chịu thiệt rất nhiều, thật sự là rất nhiều.
6 năm trước, cô vì một người đàn ông mà mang thai một cặp song sinh, vì sinh non nên hai đứa trẻ khi được sinh ra có chút yếu ớt, mà Hữu Hữu còn rơi vào tình trạng nguy hiểm, bị anh nó lấy đi quá nhiều chất dinh dưỡng nên khi sinh ra gần như là không thở. Nghe cha cô kể, lúc người anh được sinh ra, đã bị mang đến phòng bệnh khác. Sau đó, nữ thư kí kia kêu người đến đưa nó sang bệnh viện khác. Mà người em được sinh sau, lại bị hiểu lầm là không còn thở, nhưng may mắn sau đó được một y tá phát hiện ra, đi kiểm tra, lại bất ngờ phát hiện thì ra Hữu Hữu vẫn thở, mặc dù hơi thở yếu ớt vô cùng.