Thấy cô vẫn cứ hờn dỗi, Mộ Nhã Triết cong môi cười cười.
Vân Thi Thi thấy anh cười rất có mưu đồ, nghĩ rằng anh đang có ý đồ xấu, hoặc là đang bất mãn với cô, ngay lập tức xả ra một nụ cười đầy quyến rũ, dò xét hỏi anh: “Anh sao vậy?”
“Không có gì!”, bàn tay to lớn nghịch mấy sợi tóc trên trán cô, Mộ Nhã Triết tà mị nở nụ cười, “Còn tức giận?”
Vân Thi Thi kêu lên: “Em chỉ muốn nghe anh hát, vậy mà cũng không thành toàn cho em.”
Mộ Nhã Triết cẩn thận đánh giá cô, dường như đang ghét bỏ.
Mặt Vân Thi Thi hoàn toàn đen rồi: “Chắc âm sắc của anh không hoàn thiện nên mới không chịu hát!”
Người đàn ông rướn đôi lông mày lên: “Âm sắc có không hoàn thiện cũng còn hay hơn em!”
Thấy Vân Thi Thi trầm mặc, Mộ Nhã Triết cười cười, vươn tay, cánh tay dài lập tức kéo cô vào trong lòng mình, cưng chiều mà xoa tóc cô: “Được rồi! Về nhà thôi!”
Bở vì động tác này của anh làm cho Vân Thi Thi phải nở một nụ cười, tâm trạng có mấy phần ngọt ngào, lại có mấy phần thỏa mãn, lòng bàn tay của người đàn ông này giờ đây vô cùng ấm áp, khác xa với sự lạnh lẽo của ngày xưa!
Thật có chút lưu luyến nhiệt độ trên bàn tay này.
Vân Thi Thi chủ động đưa tay ra, nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan thật chặt vào nhau.
Mộ Nhã Triết cười cười, nhìn đôi bàn tay đang nắm nhau thật chặt kia, cùng Vân Thi Thi đang cười hì hì.
Trong lòng cô giờ đây tràn ngập sự thỏa mãn, cô nghĩ, cứ mãi tiếp tục như vậy, thật tốt biết bao!
Cứ để thời gian ngừng trôi, mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc này!
...
Buổi tối, màn đêm thăm thẳm.
Ngoài cửa sổ là một mảnh đen kịt, trong sự yên tĩnh của bóng đêm, thấp thoáng nghe được tiếng gió đêm nhẹ nhàng phe phẩy.
Tiểu Dịch Thần rón ra rón rén mở cửa phòng ngủ, một đường tìm được ngay cửa phòng chính, lỗ tai kề sát cửa, cẩn thận nghe một lúc lâu, lúc này mới lại rón ra rón rén quay về phòng.
Vân Thiên Hữu mặc quần áo thể dục đứng trước cửa sổ, hai tay đút trong túi quần.
Tiểu Dịch Thần đi tới phía sau cậu, cười híp mắt nói: “Cha mẹ đều ngủ hết cả rồi.”
“Xuỵt---“
Vân Thiên Hữu liếc xéo cậu, ra hiệu nói: “Đi khóa trái cửa đi.”
“Ừm!”
Tiểu Dịch Thần khóa trái cửa phòng ngủ.
Vân Thiên Hữu đứng ở cửa sổ sát đất, hai thằng nhóc từ trên ban công mà nhảy ra khỏi phòng, sau đó lướt qua hậu viện, rồi rời khỏi biệt thự.
Trước cổng biệt thự, Lý Hàn Lâm lẳng lặng đứng đấy.
Lý Hàn Lâm bị một cú điện thoại của Vân Thiên Hữu gọi lúc nửa đêm, khó tránh được sự uể oải, liên tục ngáp hai, ba cái.
Vân Thiên Hữu mở cửa xe, tiểu Dịch Thần cũng cùng ngồi ở phía sau.
Cậu nhanh chóng cắt ngang cơn ngáp của Lý Hàn Lâm: “Trợ lý Lý, chưa tỉnh ngủ à?”
Tiếng nói của Hữu Hữu âm trầm.
Nghe được câu nói này, Lý Hàn Lâm giật cả mình, lập tức nghiêm chỉnh, giả vờ tinh thần sáng láng: “Đâu có!”
“Thế là tốt!” Hữu Hữu hừ lạnh một tiếng.
Tiểu Dịch Thần ngồi bên cạnh bổ sung một câu: “Không thể để lái xe mệt nhọc nha.”
Lý Hàn Lâm thi nhau mồ hôi mẹ mồ hôi con
Hai đứa nhóc này sao mà ăn nói lanh lẹ thế?
“Tổng giám đốc Vân, giờ đi chỗ nào vậy ạ?” Lý Hàn Lâm quay xuống, bộ dạng nịnh nọt.
Vân Thiên Hữu ưu nhã dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nói: “Quán bar Quân Lâm.”
“Đi để làm gì vậy ạ?” Lý Hàn Lâm thấy ánh mắt cậu quá lạnh lẽo, bộ dạng khá hùng hổ.