Nhưng mà, có rất ít người dám bắt đầu bàn đánh bạc này, bởi vì muốn ngồi trên bàn đánh bạc này, tiền đặt cược ít nhất là năm trăm vạn, hơn nữa theo số lượng Casino chips* của ván bài sẽ không ngừng tăng lên.
*casino chips: là xèng (những đồng xu hay thẻ đủ màu sắc dùng trong casino)
Mà lúc này, không ai chú ý có người nào bắt đầu bàn đánh bạc này không, ánh mắt mọi cơ hồ cùng một lúc tập trung trên người một bánh bao nhỏ mặc áo sơmi màu đen.
Tiểu Chính Thái này, chỉ cỡ chừng sáu bảy tuổi, từ nửa giờ trước, đã đổi Casino chips rồi.
Lúc đó thì cậu chỉ có mấy chục vạn casino chips, mới vừa đi vào sòng bạc, làm quen với cách chơi của bàn quay tiền, đặt mấy vạn tệ, biểu cảm không thèm để ý, giống như đánh bạc với cậu mà nói, chỉ là một trò chơi đơn giản.
Tiểu Dịch Thần căng thẳng đứng bên cạnh Hữu Hữu.
Mới vừa rồi, chờ ở ngoài cửa quá nhàm chán, Vân Thiên Hữu nói muốn đi dạo trong sòng bạc, thấy thú vị, cũng đổi casino chips, nói muốn chơi đỡ buồn.
Lúc ấy cũng không có người nào chú ý cậu, mọi người chỉ cho rằng, nghĩ thầm, rằng cậu chỉ là một bánh bao nhỏ khờ dại, không biết từ chỗ nào trộm đến đây chơi... chỉ có chút tiền thế này mà dám đi vào sòng bạc, tuổi nhỏ như vậy đã cờ bạc, đúng là đồ phá của mà!
Có người tốt bụng đi lên khuyên nhủ, Hữu Hữu lại chậm rãi nói: "Ha ha, tùy tiện tới chơi đùa thôi."
Tùy tiện chơi đùa...
Đây là tiếng lóng trong sòng bạc.
Người nói lời này, đều là những kẻ tới phá quán!
Mỗi người đứng ở chỗ này, ai mà không phải có kinh nghiệm cờ bạc mười mấy năm?
Không có nhiều năm kinh nghiệm như vậy, ai dám ở chỗ này xắn tay áo lên chơi đổ xúc sắc?
Một thằng nhóc con như vậy, cầm mấy chục vạn, còn chưa đủ mở một sòng, đã dám lớn tiếng nói như vậy, tuổi còn nhỏ không biết quy tắc, đã muốn học người ta phá quá?
Đúng là trò cười!
Có không ít người châm chọc khiêu khích, mà Hữu Hữu chỉ lười biếng ôm cánh tay tựa vào bàn, khóe môi cong lên ý cười tà nịnh sâu sắc, đẩy ngã hết tất cả casino chips có trong tay, khiến người ta nhìn mà chột dạ.
Được ăn cả ngã về không sao?
Đáy mắt nhà cái không khỏi lộ ra một tia khinh thường.
Bàn quay xoay một vòng, mọi người nhất thời sợ hãi.
Lần thứ nhất, ngoài ý muốn mọi người, Hữu Hữu đã thắng, lời đầy bồn bát.
Mặt Hữu Hữu không đổi kéo cần gạt, trên mặt vẫn là mỉm cười nhẹ nhàng như mây gió, vẻ mặt tự nhiên, như cười lại như không.
Cậu nhìn nhìn tiền đánh bạc mình thắng được, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhàn nhạt địa nói, "Thật may mắn."
Trong ánh mắt của tất cả người trong sòng bạc, ngay sau đó cậu lại đặt tất cả casino chips tiền vốn và thắng được bàn, như muốn tiếp tục bắt đầu.
Nhà cái nhìn cậu, trong lòng thầm nói, chỉ là một ván may mắn mà thôi, không thể nào có thể tiếp tục thắng nữa.
Tất cả mọi người đặt xong, mấy vòng liên tục, casino chips trong tay Hữu Hữu đã càng ngày càng nhiều.
Từ lúc đầu mọi người khinh thường cậu, cho tới lúc này nhao nhao ồn ào đặt theo cậu, không khí nóng bừng tại hình thành luồng nhiệt trong sảnh casino.
Dù đã thắng rất nhiều casino chips, nhưng mà trên mặt cậu bé vẫn là biểu cảm sóng nước chẳng xao, chỉ mỉm cười chơi đùa casino chips trên tay, trên trán nhà cái đổ mồ hôi, đã không dám xuống tay nữa rồi.
Càng ngày càng nhiều khách cờ bạc đặt theo Hữu Hữu, nhà cái chậm chạp không mở.
Bỗng nhiên Hữu Hữu ngẩng mặt lên, lười biếng dựng thẳng một ngón tay lên nhẹ nhàng lắc lắc, nhàn nhạt nói, "Anh không được."
Nhà cái giận dữ, hôm nay vốn là một mùa thu hoạch lớn, nhưng mà bởi vì cậu đến mà thua thảm, tâm trạng kém đến rối tinh rối mù, thằng quỷ nhỏ này còn khiêu khích như vậy?