Lý Tuyền để cho cô chờ một lúc để anh ta đi lấy xe.
Vì vậy cô thuận tiện gọi điện thoại cho Hữu Hữu, gọi liền hai cuộc mà không ai nghe máy, tới cuộc thứ ba mãi mới có người bắt máy.
Thanh âm của Hữu tỏ ra uể oải, khàn khàn nói: "Alo?"
Vân Thi Thi nghe vậy, trong bụng cảm thấy hơi không nỡ, nói: "Hữu Hữu, hôm nay mẹ về muộn, con nghỉ sớm đi nhé, không phải chờ mẹ đâu."
"Bao giờ mẹ về?"
"Khoảng chừng hơn chín rưỡi."
"À.." Hữu Hữu nói giọng không vui: "Mẹ về trễ thì là sao con ngủ được."
Vân Thi Thi sửng sốt vài giây, ôn nhu nói: "Hữu Hữu, mẹ sẽ cố gắng về sớm, nhưng con không được ngủ quá muộn đấy."
Hữu Hữu nói: "Được, mẹ phải về sớm đấy nhé, bai bai."
"Bai bai!"
Vân Thi Thi cúp máy, vừa lúc Lý Tuyền lái xe tới.
Lý Tuyền ngồi trong xe, nắm vô lăng, mặt mày nhăn nhó.
Vân Thi Thi ngồi cạnh, chỉ đơn giản là nghĩ đi xã giao với bên nhà đầu tư nên có hơi căng thẳng thôi. Cô quay đầu, thật tâm nói: "Thư ký Lý, đây là lần đầu tiên tôi đi gặp người bên phía đầu tư, có gì không phải anh nhớ nhắc nhở tôi nhé."
Lý Tuyền không đành lòng nhìn cô, Vân Thi Thi thấy biểu hiện quái dị của anh ta, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Anh không khỏe sao?"
"Không có việc gì"
Lý Tuyền thấp thỏm cười cười, nhìn sắc mặt cô tỏ ra quan tâm, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác tội ác.
Mộc Tích ở trong công ty đang định thu xếp đồ để về, lúc đi ngang qua thang máy lại thấy Tôn Hoa đi ra cùng với Khổng Tiểu Thiến.
Mộc Tịch vừa thấy Khổng Tiểu Thiến theo bản năng liền trốn tránh.
Lại nghe được giọng cười của cô ta: "Quản lý Tôn, tôi làm như vậy có quá ác không? Lý Lương Đống chính là một người đàn ông độc ác đấy, so với Hà Lăng Tương đâu có kém gì, nghe nói có nhiều nữ diễn viên trở thành tàn phế, tốt nhất anh nên để cho giám đốc Lý từ từ với Vân Thi Thi một chút, chứ đừng ăn một phát tới xương cốt cũng chẳng còn!"
Mộc Tịch sợ hãi, suýt chút nữa thốt ra tiếng, nhanh tay che miệng lại, nín thở, chợt nghe Tôn Hoa nói: "Hừ, Vân Thi Thi không phải là người thích trèo cao sao? Lý Lương Đống mặc dù không qua hiển hách nhưng gia thế cũng không hề nhỏ, chỗ dựa lớn như vậy, cũng đâu tính là bạc đãi cô ta!"
Khổng Tiểu Thiến cười cười.
Tôn Hoa nói thêm: "Vân Thi Thi này là một báu vật nhỉ, khó trách tổng giám đốc Lý lại để tâm như vậy, ai bảo từ nhỏ cô ta đã có sắc đẹp hồ ly tinh như thế chứ, mọi đàn ông đều thích loại phụ nữ này đấy!"
Khổng Tiểu Thiến cười: "Ha ha, có khi Vân Thi Thi có thể qua mặt cả vợ cả để thành phượng hoàng ý chứ!"
Thân ảnh của hai người đi xa dần, Mộc Tịch lo lắng trốn ở trong góc, hai mắt mở to, nghiến răng tức giận mắng: "Chết tiệt!"
Chẳng nhẽ Khổng Tiểu Thiến đưa Vân Thi Thi đi tiếp rượu!?
Cô đi dò hỏi đồng nghiệp biết được cái kẻ gọi là Lý Lương Đống đấy không phải là hạng tốt đẹp gì cả!
Lai lịch không nhỏ, phẩm tính lại bại hoại, nghe nói rất thích chơi gái, hơn nữa thủ đoạn lại tàn nhẫn!
Nếu Thi Thi rơi vào tay kẻ này, chẳng phải là bị lão ăn sống nuốt tươi sao?