Lý Tuyền thở dài nói: “Mộc Tịch, cô đừng có làm loạn! Vân Thi Thi đã về công ty rồi, cô cũng đừng ở chỗ này nữa, ngày mai không phải đi làm à?”
Vân Thi Thi này là người phụ nữ Lý Lương Đống muốn, trước đó Khổng Tiểu Thiến đã dặn dò anh ta cẩn thận rồi, sao có thể để cô ta mang người đi được chứ?
Còn chưa nói, Lý Lương Đống đâu phải nhân vật mà cô ta có thể chọc vào nổi?
“Thật không?” Mộc Tịch nửa tin nửa ngờ nhìn anh ta, “Cô ấy về công ty rồi?”
Lý Tuyền mặt không đổi sắc gật đầu một cái nói: “Là thật! Chẳng lẽ lại không à? Vừa mới đi khỏi thôi!”
Thấy gương mặt Mộc Tịch vẫn đầy hoài nghi như cũ, anh ta không nói nữa mà nửa lôi nửa kéo cô về phía bãi để xe: “Đi thôi, vừa đúng lúc thuận đường, tôi đưa cô về nhà!”
Mộc Tịch kinh ngạc nhìn anh ta lôi kéo cánh tay mình, vẫn không đành lòng bước từng bước, thấy cửa chính của quán rượu ngày càng lùi xa, trong lòng chợt cảm thấy có dự cảm xấu.
Cho đến tận khi lên xe rồi, đi được một đoạn đường, cô ta mới giật mình, chuyện này có khi không đơn giản như vậy, vội vàng kêu lên muốn xuống xe.
Nhưng Lý Tuyền lại không chịu dừng lại.
Mộc Tịch liền làm ầm lên trên xe: “Thư ký Lý, để tôi xuống xe! Tôi cảnh cáo anh, thân phận của Thi Thi không đơn giản đâu, anh đừng tưởng rằng, cô ấy chỉ là một nghệ sĩ bình thường!”
“Thế nào? Đây là cô đang uy hiếp tôi?” Lý Tuyền nheo mắt lại, ánh mắt nguy hiểm bức người.
Mộc Tịch hừ lạnh một tiếng, ưỡn ngực nói: “Nếu như tôi nói cho anh biết, cô ấy là người phụ nữ của tổng giám đốc Mộ thì sao đây?!”
Xe phanh gấp lại giữa đường.
Lý Tuyền trợn to hai mắt: “Cô nói cái gì?”
“Vân Thi Thi là người phụ nữ của tổng giám đốc Mộ, nếu cô ấy bị tổn thương chỉ một chút thôi… Ha ha! Anh cũng đã nghe nói qua thủ đoạn của tổng giám đốc Mộ rồi đấy! Đến lúc đó đừng có trách tôi không nhắc nhở anh!” Mộc Tịch vẫn như cũ không cam lòng yếu thế.
Lý Tuyền nửa tin nửa ngờ: “Cô ấy là phụ nữ của tổng giám đốc Mộ, tại sao còn phải lăn lộn ở giới giải trí này?!”
Mộc tịch: "..."
“Phụ nữ của tổng giám đốc Mộ, chỉ cần ngồi hưởng vinh hoa phú quý vô tận! Mộc Tịch, cô lôi đâu ra cái tin đồn này vậy, thật là tức cười!”
Mộc Tịch hừ lạnh một tiếng, thầm chửi anh ta ngu muội, sau đó cũng chẳng thừa sức giải thích với anh ta thêm, lập tức mở cửa xuống xe.
Cô ta đóng cửa cái rầm, hung hăng nói: “Lý Tuyền, nếu Thi Thi mà xảy ra chuyện gì, anh coi như xong rồi!”
Nói xong, cô xoay người chạy về phía quán rượu.
Lý Tuyền ngồi yên lặng trên ghế lái, hồi lâu sau cũng chưa thể hoàn hồn!
Cùng lúc đó, Vân Thi Thi lo lắng cố gắng ngồi cách xa khỏi Lý Lương Đổng.
Lý Lương Đổng cũng ngồi ở ghế sau.
Vốn cô muốn ngồi ở vị trí ghế phó lái, nhưng Lý Lương Đống lại nói là không hợp quy củ.
Vì vậy cô đành bất đắc dĩ ngồi ở ghế sau cùng ông ta, cũng cố gắng giữ khoảng cách xa nhất có thể.
Cô nói địa chỉ với tài xế, rồi ngồi sát vào cửa sổ, lại thấy quang cảnh ngoài cửa xe có gì đó không đúng, quay đầu nhắc nhở: “Bác tài xế, đây không phải đường về công ty tôi! Phải rẽ vào con đường vừa rồi mới đúng!”
Tài xế lắc đầu cười, nhưng không lên tiếng.
Lý Lương Đống trêu chọc: “Yên tâm, anh ta tự biết, chẳng lẽ cô Vân sợ chúng tôi bán cô sao?”
Vân Thi Thi lắc đầu một cái, rồi cúi đầu không nói gì nữa, bất an xoắn xoắn ngón tay.
Cô cảm thấy không khí trong xe càng ngày càng không được tự nhiên, cô chỉ mong Lý Lương Đống cứ ném cô ở trên đường như vậy, để cô tự bắt xe về nhà là được.
Xe chạy nhanh trên đường quốc lộ, cảnh vật ngoài cửa sổ không ngừng thay đổi, càng ngày cô càng cảm thấy không bình thường.
Tòa nhà Hoàn Vũ nằm ở khu vực trung tâm sầm uất, mà hướng xe đang chạy ngày càng xa khu vực nội thành, xe càng chạy, cô thấy dường như là hướng tới khu biệt thự ở ngoại ô.