Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1044: Phản Kháng



Nói dễ nghe một chút, đã từng là diễn viên nổi tiếng, sau lưng, còn không phải là một người dơ bẩn sao?

Có mấy ai là dựa vào thực lực của mình mà nổi tiếng?

Nói khác đi một chút, ở trong mắt Lý Lương Đống, họ cũng chỉ là những con điếm cao cấp mà thôi.

Mặc dù có thể khi mới bước chân vào cái ngành này, bạn là người trong sạch, nhưng lâu ngày, cũng sẽ chẳng thể nào thoát khỏi cái quy tắc này, có mấy ai thoát khỏi?

Nghị vậy, hành động của ông càng nhanh hơn.

Cứ như vậy gắt gao đè cô xuống đất, loạn xạ hôn lên gò má cô, lại thấy đầu cô không ngừng cọ quậy né tránh, ông cũng không quan tâm nữa, một tay cởi dây lưng, cởi nút quần, bắt đầu cởi quần cô ra, chuẩn bị trực tiếp vào vấn đề chính.

Vân Thi Thi nhạy cảm rụt lại, cúi đầu nhìn xuống, liền thấy thứ ghê tởm đó của lão hoàn toàn lộ ra trước mặt, trong bụng vô cùng buồn nôn.

Sau đó, dùng một tia lý trí cuối cùng, gần như là điên cuồng, cô chợt co gối, đá một phát thật mạnh vào phía dưới của ông ta.

"A... a..."

Nơi trọng yếu nhất của người đàn ông bị đá phải, Lý Lương Đống gào thét điên cuồng, cả người lung lay ngã trên mặt đất.

Vân Thi Thi cứ thế lui về sau vài bước, chỉ thấy tay ông ta run run chỉ về phía cô, vẻ mặt không thể tin nổi!

Giống như không thể tưởng tượng được một người nữ tính như cô lại ra tay nặng như vậy.

Một lát sau, ông ta khẽ gằn giọng, nặn từng chữ một: "Mẹ kiếp! Con điếm..."

Vân Thi Thi loạng choạng đứng lên, hai mắt đỏ bằng nhìn chằm chằm ông ta, sợ ông ta có thể nhào tới bất cứ lúc nào, khuôn mặt tràn đầy cảnh giác.

Cứ như vậy lui dần ra phía cửa, một tay nắm lấy chốt cửa, định mở ra, nhưng dù có dùng sức cỡ nào cũng không thể mở được.

Cô chợt nhớ, cửa này bị khóa trái, phải có thẻ phòng mới mở được!

Vân Thi Thi lại một lần nữa vọt vào phòng khách, nhìn người đàn ông vẫn ngã sõng xoài trên mặt đất, cả người vặn vẹo đau đớn, tự hồ đau đến cực điểm, trên trán để đổ đầy mồ hôi.

Trong miệng không ngừng lẩm bẩm, một bên vẫn không quên hung hăng trừng cô.

Ngọn đèn có chút ảm đạm, cô ở trong phòng khách, tay chân luống cuống tìm thẻ phòng.

Phía sau, Lý Lương Đống thấy cô đang lục tung lên để tìm gì đó, liền thở dốc nở nụ cười: "Ha ha, cô... có phải cô đang tìm cái này?"

Vân Thi Thi nghe vậy thì không nhịn được quay đầu, chỉ thấy Lý Lương Đống từ trong túi rút ra một tấm thẻ xanh, con ngươi nhất thời co rút lại, lớn tiếng nói: "Đưa cho tôi!"

"Cô quên, tôi vừa nói gì sao?"

Lý Lương Đống cố gắng đứng dậy, gằn từng chữ nói: "Tối hôm nay, cô đừng mong lành lặn mà ra khỏi đây!"

Nói xong, ông lại từ trong túi lại lấy ra một bình thuốc.

Thuốc tráng dương!

Mới vừa rồi bị cô đá một quyền, phía dưới đã sớm ỉu xìu rồi.

Dù sao cũng đã bước vào cái tuổi này, tình lực cũng sớm thua trước đây.

Uống hai viên, mặt Lý Lương Đống bắt đầu đỏ lên, tinh thần cũng dần dần khôi phục.

Mẹ kiếp, người phụ nữ này, thật đúng là khó nhai.

Nhưng đổi lại, ông cực kỳ yêu thích những người phụ nữ như vậy!

Càng là điên cuồng, càng khiến người ta hưng phấn muốn chinh phục.

Nghĩ như vậy, ông liền từng bước từng bước đi đến gần cô, giống như dã thú đang đi về phía con mồi của mình.

Vân Thi Thi từng bước lùi lại, nhưng bước chân khựng lại bởi phía sau cô chỉ là một bức tường, ánh mắt khẽ liếc thấy trên bàn có cây kéo, đầu ngón tay run run, đáy mắt có một tia giãy dụa.

Cô vươn tay ra, cầm lấy cái kéo, cầm chặt nó trong tay, nhưng vẫn không nhịn được run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.