Nhà nụ cười xán lạn tỏa nắng trên khuôn mặt cô, trong lòng anh không khỏi có chút rung động.
Cô cười như vậy thật sự rất đẹp.
Anh thậm chí không khỏi nghĩ, muốn đem những gì tốt đẹp nhất, quý giá nhất trên đời này tới đây, chỉ để đổi lấy nụ cười của cô.
"Vui mừng như vậy sao?"
Mộ Nhã Triết bật cười, nhịn không được vuốt tóc cô."
"Đúng vậy!"
"Là nữ chính sao?"
"Nữ chính đã được chọn rồi, em diễn vai nữ phụ!" Vân Thi Thi nói/
"Chỉ một vai nữ phụ mà đã vui vẻ như vậy?"
Mộ Nhã Triết hết chỗ nói rồi.ư
"Nữ phụ thì làm sao? Nhân vật Tần Trường Nhạc này diễn rất khó, em cảm thấy rất có tính khiêu chiến! Tuy là một người ác độc, khiến người xem có chút căm ghét! Nhưng không sao, người đáng trách cũng có chỗ đáng thương!"
Nhìn dáng vẻ thỏa mãn của cô, Mộ Nhã Triết có chút bất dắc dĩ.
Dễ dàng thỏa mãn như vậy?
Anh kế tiếp vốn đang định đầu tư cho cô một bộ phim thật lớn, vì cô mà mở con đường đi thẳng ra quốc tế.
Nếu như cô biết, có phải sẽ vui tới phát điên không?
Vân Thi Thi thì vẫn không hề biết suy nghĩ của anh, tự mình nói: "Lại nói tiếp, đây vẫn là lần đầu tiên em diễn phim cổ trang! Aaa, thật háo hức mà! Không biết khi tạo hình cổ trang có phải em sẽ rất xinh đẹp hay không..."
"Trang điểm." Mộ Nhã Triết không nhịn được nói, nhìn cô tràn đầy vui mừng, cũng cao hứng bật cười.
Anh thích bộ dáng cô không lo không nghĩ, vô tư mà sống, theo đuổi ước mơ của mình!
Rất thích!
Vân Thi Thi chợt nhớ tới điều gì, ngẩng đầu nói với anh: "Mộ Nhã Triết, "Qủa Trám" đã quay xong, sau khi chuẩn bị xong. Sẽ được công chiếu, tới lúc đó, chúng ta cùng đi xem có được không?"
"Không đi!" Mộ Nhã Triết lãnh đạm nói.
"Vì sao?"
Vân Thi Thi ngơ ngẩn: "Đây chính là bộ phim đầu tiên của em, tại sao anh có thể như vậy?"
Mộ Nhã Triết hé mắt, giọng nói lộ ra vài phần ý tứ nguy hiểm: "Em muốn để người đàn ông của em đi xem phim, xem em hôn môi với người đàn ông khác?"
Vân Thi Thi bỗng dưng trầm mặc, nhịn không được phản bác: "Đó là diễn phim, anh làm sao lại tưởng là thật?"
"Dù có là diễn phim, về sau những cảnh hôn, cảnh giường của em, đều cấm!" Mộ Nhã Triết trầm giọng nói.
Vân Thi Thi sắc mặt khổ sở, nhưng mà cái giọng nồng đậm mùi dấm chua của anh, khẽ ngẩng đầu nhìn sắc mặt anh.
Lập tức, cô di sát mũi tới gần mặt anh, giả vờ nghiêm túc ngửi một cái.
Mộ Nhã Triết liếc mắt nhìn cô: "Làm sao?"
"Chua quá đi!"
Vân Thi Thi lẩm bẩm một câu, lập tức không khỏi cười trộm một cái: "Người nào đó... không phải là đang ghen chứ!"
Mộ Nhã Triết nhéo gò má của cô: "Không được cười!"
"Em cứ cười, cứ cười đó... ha ha, có người đang ghen kìa, chua quá chua quá đi!"
Mộ Nhã Triết có chút nổi giận, bóng mạnh một cái vào hông cô, ép cô vào sát lan can cạnh bờ sông.
Vân Thi Thi dựa vào lan can, phía sau chính là mặt nước lạnh như băng.