Nhà họ Mộ làm ăn lớn, thế lực rộng khắp, trong quân khu cũng có người của nhà họ Mộ, những người giữ chức vụ cao đều là người trong dòng họ, chưa nói đến chú hai Mộ Lâm Phong của Mộ Nhã Triết là người đứng đầu quân khu thành phố.
Giữa nhà họ Mộ và quân khu có hàng vạn mối quan hệ, vì vậy Mộ Thịnh gọi cuộc điện thoại kia xong, chưa đến một tiếng đã có tám, chín chiếc xe vũ trang bọc thép chống bạo động dừng lại trước cửa lớn.
Quân khu, với ý nghĩa là tổ chức tối cao, mỗi khi có hành động gì đặc biệt thì ngay cả lực lượng cảnh sát cũng phải ra quân hỗ trợ. Ở nơi này, hệ thống phân cấp ngầm vẫn rất rõ ràng! Sở dĩ nhà họ Mộ có thể sừng sững giữ địa vị cao như vậy chính là nhờ người họ Mộ có vị trí hàng đầu trong quân khu.
Theo sát phía sau xe bọc thép là người chỉ huy, đại tá Tống Dịch.
Mặc dù Tống Dịch không phải người nhà họ Mộ nhưng lại là cháu của Tống Chính Quốc, vợ của anh ta lại là cháu của Mộ Nhã Triết, tên là Mộ Khả Duy.
Tống Dịch vừa nghe được chỉ thị của ông Mộ thì cực kỳ nể tình, triệu tập binh lực, tất cả đều là lính đặc chủng, thân thể cường tráng, đều là những "cỗ máy chiến đấu" hàng đầu quân khu!
Tám chiếc xe vũ trang bọc thép chống bạo động cùng với ba mươi chiến sĩ quân đặc chủng chính quy chậm rãi bao vây cửa biệt thự.
Chỉ có ba mươi người, nhưng thật sự không thể xem thường.
Phải biết rằng quân đặc chủng chính là lực lượng mũi nhọn trong quân khu, chuyên nhận nhiệm vụ đặc biệt, mỗi người đều có tố chất hơn người.
Nếu nhất định phải so sánh bộ đội đặc chủng với đám lính đánh thuê thì bên nào hơn bên nào thật sự rất khó nói.
Ba mươi chiến sĩ này đại khái có thể sánh ngang một sư đoàn.
Bởi vậy, lúc tống Dịch đưa ba mươi người này tới đã hoàn toàn phá vỡ cục diện lúc trước.
Vân Thiên Hữu đứng trước cửa sổ, nhìn đám quân đặc chủng đen kịt ngoài cửa sổ, trên mặt trắng bệch.
Cậu không biết mấy người này tới đây với mục đích gì, cũng không biết đám bộ đội đặc chủng kia rốt cuộc là người của ai, là do ai phái ra.
Cậu biết, xem ra tối nay lành ít dữ nhiều rồi!
Vân Thi Thi ôm Hữu Hữu cũng bị cảnh tượng bên ngoài làm cho kinh ngạc.
Cô không biết những người lính đặc chủng này là do ai phái tới, nhưng mà cảnh tượng trước mắt thật sự khiến người ta hoảng sợ, cô ngẩn người ra.
Mộ Thịnh ngồi trên xe, bởi vì đi đứng bất tiện nên không bước xuống xe.
Vì thế ông để cho Mộ Uyển Nhu và Tống Dịch mang theo đám người kia phá cửa xông vào nhà của Vân Thi Thi.
Lấy tố chất chiến đấu của quân đặc chủng mà nói, ngôi biệt thự đã bị bao vây kín kẽ như thế rồi, cho dù Vân Thi Thi có mọc cánh cũng đừng hòng thoát được!
Để cho quân đặc chủng xông vào, bao vây lấy hai mẹ con Vân Thi Thi và Hữu Hữu trước, sau đó Mộ Uyển Nhu và Tống Dịch mới đi đến, nhìn lướt qua khắp phòng, nhìn đến Hữu Hữu đang được Vân Thi Thi ôm chặt trong ngực.
Lúc đầu, Vân Thi Thi nhìn thấy nhiều người xông vào như vậy vẫn còn cố gắng chống cự.
Nhưng làm sao cô có thể chống lại được đám người là trụ cột quân khu như thế này.
Bọn họ chẳng tốn bao nhiêu sức lực cũng đã có thể áp chế được cô.
Vân Thi Thi vẫn luôn ôm chặt Hữu Hữu trong lòng, nhưng vừa nhìn thấy người bước vào là Mộ Uyển Nhu thì ngây người ra!