Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1154: Còn Chưa Dứt Lời, Tiến Súng Vang Lên



Cậu dùng chân đạp mạnh vào cửa.

Bên trong cánh cửa rất nhanh truyền đến động tĩnh.

“Ai vậy?!”

Trong cửa truyền đến tiếng chất vấn của một người đàn ông.

Không phải cứ ai đến đều ra mở cửa!

Mộ Dịch Thần kéo căng dây thừng trên cổ Mộ Uyển Nhu, Mộ Uyển Nhu kêu đau một tiếng, lập tức kêu lên: “Là tôi! Nhanh mở cửa! Nhanh lên!”

Bên trong cửa truyền đến một loạt tiếng động.

Cửa kho hàng nhanh chóng chậm rãi mở ra.

Mộ Dịch Thần kéo Mộ Uyển Nhu, súng lục trong tay đã lên đạn để vào mi tâm cô ta.

Trước mắt không thể nghi ngờ Mộ Uyển Nhu trở thành con tin của cậu, cậu thử nghĩ, nếu thuận lợi có thể lấy Mộ Uyển Nhu ra làm trao đổi, đổi lấy mẹ cậu!

Cho dù biết việc này có chút nguy hiểm, nhưng mà cậu vẫn nắm chắc có thể mang mẹ an toàn rời đi!

Chỉ là, có lẽ về phương diện khác Mộ Dịch Thần thông minh, nhưng mà lúc này một phần thông minh có vẻ không nghĩ thấu đáo.

Hiện giờ Mộ Uyển Nhu đúng thật là nằm trong tay cậu.

Nhưng mà cậu không có suy nghĩ cẩn thận, đối với Mộ Liên Tước mà nói, rốt cuộc là Mộ Uyển Nhu có phân lượng, hay là Vân Thi Thi có phân lượng hơn!

Vân Thi Thi đối với ông ta mà nói, có thể đổi được cổ phần Mộ Nhã Triết đang nắm trong tay!

Nhưng mà Mộ Uyển Nhu đối với ông ta mà nói, chỉ là một quân cờ, sau khi hết giá trị lợi dụng, có thể vứt bỏ quân cờ này, ông ta căn bản không để vào mắt.

Cho nên với cách nghĩ trước mắt của Mộ Dịch Thần, không khỏi quá mức khờ dại!

Chẳng lẽ lấy Mộ Uyển Nhu ra trao đổi, có thể chuộc lại được Vân Thi Thi sao?

Vẫn là câu nói đó, quan tâm quá sẽ bị loạn, ở phương diện nào đó, cậu không bằng Vân Thiên Hữu tâm tư trầm ổn, có thể nghĩ nhiều như vậy, cũng đã không dễ dàng rồi!

Cửa lớn kho hàng chậm rãi mở ra, mọi người ra đón, nhưng mà vừa thấy Mộ Dịch Thần đứng trước cửa, tầm mắt mọi người lại liếc nhìn Mộ Uyển Nhu đang bị cậu ta nắm trong tay, đầu có chút mờ mịt, không hiểu rõ tình hình lắm!

Đây… Đây rốt cuộc là có chuyện gì?!

Mộ Uyển Nhu ngẩng đầu, nhìn thấy bọn họ, nhịn không được hai mắt đẫm lệ nói: “Cứu… Cứu tôi! Còn không mau cứu tôi…”

“Câm miệng!”

Mộ Dịch Thần quay đầu, nhìn lướt qua đám người đứng ở cửa.

Một đám người cao lớn, vóc người to cao, nhất là người đàn ông đứng đầu trong đám người, trên mặt có vết sẹo dài, hung dữ khủng bố, vẻ mặt hung ác.

Cậu mấp máy môi, lạnh lùng mở miệng: “Người đâu?”

“Thằng ranh con chạy từ chỗ nào đến thế, miệng còn hôi sữa, nhìn bộ dạng này, chắc chưa dứt sữa đi? Lại chơi đùa trò gì thế!?”

Trong đám người, một người đàn ông chế nhạo không lưu tình chút nào.

Người này là người luôn mong muốn làm bẩn Vân Thi Thi, anh ta dùng ánh mắt khinh miệt đánh giá Mộ Dịch Thần, cao giọng cười.

Nhưng mà còn chưa dứt lời, Mộ Dịch Thần lại dơ tay, bóp mạnh cò.

Cùng với tiếng súng vang lên, một viên đạn xé gió mà đến, trong lúc ngọn đèn như đốm lửa nhỏ, đạn chuẩn không có lầm bắn trúng vào mi tâm của anh ta!

Trên mặt người đàn ông vẫn duy trì cười lạnh khinh miệt, nhưng mà mi tâm lại đột nhiên có một lỗ thủng máu chảy ra, não nổ tung, máu đỏ bắn tung tóe lên người.

Sau khi đạn xuyên qua mi tâm anh ta, lại trúng một người đàn ông phía sau, xuyên qua bả vai của anh ta.

Mộ Dịch Thần cầm khẩu súng Desert Eagle trong tay, uy lực mười phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.