Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1157: Cô Ta Không Muốn Chết!



Cô ta không muốn…

Cô ta không muốn chết!

Trong lòng Mộ Uyển Nhu tuyệt vọng khàn giọng gào thét, cô ta trợn tròn mắt, nước mắt theo hốc mắt chảy xuống, bộ dạng điềm đạm đáng yêu, lại càng kích thích chán ghét trong lòng cậu!

Mộ Dịch Thần tàn nhẫn dùng súng che miệng cô ta lại, nắm chặt khẩu súng, đôi mắt đỏ đậm!

“Cô làm gì mẹ tôi? Cô làm gì mẹ tôi vậy hả!?”

Cậu giống như con thú nhỏ bị thương rống bên tai cô ta!

Mộ Uyển Nhu hoảng sợ không hiểu, động cũng không dám động, chỉ dùng ánh mắt, không ngừng phát ra âm thanh đứt quãng: “Không… Không được… Ưm…”

Không được giết cô ta!

Cô ta không muốn chết!

Cô ta thật sự không muốn chết…

“Thả mẹ tôi ra!”

Mộ Dịch Thần ngẩng đầu, trong mắt đều là màu đỏ, khóe môi nhếch lên nụ cười rét lạnh.

“Thả mẹ tôi ra!”

Đao Ba Nam thờ ơ, lạnh lùng nhìn cậu.

Ngực Mộ Dịch Thần cứng lại: “Sao thế? Tôi bảo anh thả mẹ tôi, anh không nghe thấy sao?!”

“Nghe thấy, nhưng không có khả năng thực hiện.” Đao Ba Nam lạnh lùng nói.

“Tính mạng của cô ta vẫn còn nằm trong tay tôi đấy!” Mộ Dịch Thần kéo tóc Mộ Uyển Nhu, liếc mắt một cái, “Làm một cuộc giao dịch đi, thấy thế nào?”

“Giao dịch này không đáng giá!”

Đao Ba Nam hừ lạnh một tiếng: “Không nghĩ đến thằng quỷ nhỏ này vẫn không hiểu được cái gì gọi là dâng đến tận cửa! Đỡ cho chúng tôi phải trói cậu lại!”

“Có ý gì?”

Đao Ba Nam nở nụ cười, lập tức nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, rất nhanh, một ngọn đèn trong kho hàng sáng lên.

Ngọn đèn sáng lên, màn đêm bị đẩy lùi.

Trong kho hàng, hơn mười bộ đội vũ trang lộ ra dưới ánh đèn, từng người đều được võ trang đầy đủ, vẻ mặt đề phòng.

Mộ Dịch Thần liếc mắt một cái, liền ngẩn ra!

Chỉ cần nhìn trang phục sẽ thấy được sự khác biệt, cậu liếc mắt một cái liền nhận ra, những binh lính này đều là chiến sĩ xuất thân từ trại huấn luyện đặc chủng, sức chiến đấu tuyệt đối không thể khinh thường!

Đao Ba Nam cười lạnh một tiếng: “Ha ha! Cậu cho rằng cậu đi vào chỗ này, còn có thể an toàn mà rời đi sao?! Dù sao đứa bé cũng chỉ là đứa bé, cực kỳ khờ dại!”

“…” Mộ Dịch Thần khẽ cắn môi, đôi mắt giống như nhuộm máu, bởi vì ẩn giấu tức giận, toàn thân cậu run rẩy không thôi.

Đao Ba Nam hài lòng nhìn thấy sắc mặt của cậu như vậy, mỉm cười, ánh mắt nhìn Mộ Uyển Nhu, thẳng thắn: “Người phụ nữ này đã rơi vào tay cậu, muốn chém muốn róc thịt tùy cậu! Dù sao muốn chúng tôi thả người, không có khả năng!”

Mộ Dịch Thần hít một hơi khí lạnh, oán hận nhìn Mộ Uyển Nhu, vừa có thất vọng vừa có căm thù đến tận xương tủy!

Người phụ nữ này mặc dù không có quan hệ huyết thống, nhưng mà cậu đối với cô ta ít nhiều gì cũng có một chút cảm tình!

Lúc này trong lòng cậu ngũ vị tạp trần.

Bảy năm trước, đau đớn và hối hận vì nhận giặc làm mẹ, hơn nữa lúc này lại còn tận mắt nhìn thấy mẹ bị thương và đau đớn, làm cậu trào dâng đau khổ khó nói nên lời!

Rất hối hận!

Hận không thể bắn chết cô ta!

Mộ Dịch Thần dùng súng để ngay mi tâm cô ta, ngón tay định bóp cò, Mộ Uyển Nhu lại kêu lên một tiếng sợ hãi, khóc lóc nức nở nói: “Đừng mà! Đừng mà! Tiểu Dịch Thần, chẳng lẽ cậu thật sự nhẫn tâm đẩy tôi vào chỗ chết sao?!”

“Cô làm mẹ tôi tổn thương, tội ác tày trời, chết không luyến tiếc!” Cậu run rẩy kéo cò súng, mi tâm ngưng tụ lạnh lùng, giọng nói giống như phủ tuyết ngàn năm, lạnh lùng nói. “Cô làm mẹ tôi rơi vào hoàn cảnh như vậy, chết một vạn lần đều không đáng tiếc! Chết không luyến tiếc!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.