Khí chất của cô bé này sắc bén như dao, cô ta đứng đối diện Vân Thiên Hữu, mặt không chút đổi sắc, biểu cảm thờ ơ, giống như một cỗ máy vô cảm, đôi mắt vô cùng lạnh lùng.
Ánh mắt băng hàn không có bất kỳ một tia xao động nào!
Trên người bé gái mặc một bộ đồ chuyên dụng để vận động bó sát người, trên là áo cộc dưới là quần đen lửng, thắt lưng có đeo đai, được trang bị vũ khí đầy đủ, dao găm, súng lục.
Eo thon, đường cong thân mình rõ ràng.
Trông cô ta có vẻ rất gầy gò nhưng nếu quan sát tỉ mỉ vẫn có thể cảm nhận được cô ta rất cứng cáp.
Nhất là hai cánh tay, đường gân rõ ràng như vậy chắc chắn đã luyện qua võ thuật rồi.
Phải trải qua bao nhiêu đợt huấn luyện mới có thể luyện thành như vậy.
Chẳng biết tại sao cậu luôn cảm thấy trên người cô ta có một loại khí tức đặc biệt.
Giống như một bông hoa mạn đà la nở rộ hai bên bờ hoàng tuyền, mỹ lệ nhưng cũng vô cùng nguy hiểm.
Cậu quan sát cô ta mấy lần liền, cuối cùng, ánh nhìn rơi vào đôi con ngươi trống rỗng của người này.
Đôi mắt vô thần, ẩn chứa đầy sát khí, ngoài sát khí ra thì cũng toàn là sát khí, không có bất cứ cái gì khác cả, cho dù chỉ là một tia cảm xúc.
Toàn thân giống như một cỗ máy giết chóc, tồn tại cũng chỉ bởi vì giết chóc mà thôi!
Cung Kiệt đứng dậy, đi tới bên cạnh cô ta, nhẹ nhàng đỡ đầu vai của cô ta, giới thiệu cho Hữu Hữu: "Cô bé tên là Lisa, từ hôm nay trở đi, cô ấy sẽ trở thành tử sĩ của cậu!"
"Người này sao?"
Hữu Hữu hoài nghi hỏi lại: "Tử sĩ của tôi?"
Người này mới chỉ là một bé gái mới tám chín tuổi thôi mà.
Cung Kiệt nhìn biểu cảm của cậu, phì cười: "Sao nào? Đừng vì thấy tuổi của cô ta còn nhỏ mà xem thường nhé! Thực lực của cô ấy không hề tầm thường đâu! Nghiêm túc mà đánh giá, thực lực của Lisa đứng thứ năm trong tổ chức Thiên Thai đấy."
"Đứng thứ năm?"
Ánh mắt Hữu Hữu tỏ rõ sự hoài nghi.
Làm sao có thể chứ?
Tuổi của cô ta nhỏ như vậy mà?
Lại có thực lực xếp thứ năm trong tổ chức Thiên Thai sao?
Cung Kiệt cười, ngón tay thon dài xoa nhẹ khuôn mặt của cô ta kia, giọng điệu tỏ ra thần thần bí bí: "Có biết cô ấy xuất thân từ đâu không?"
Bị anh ta đụng vào, cô ta cũng không hề có chút phản ứng, vẫn như cũ lãnh đạm nhìn cậu, ánh mắt không chút suy chuyển.
"Ở đâu?"
"Hòn đảo nổi danh đào tạo ra sát thủ hàng đầu, Atlanta."
Hữu Hữu giật mình.
Cậu đã từng nghe nói về nơi này.
Có người nói, hòn đảo này, mỗi năm sẽ thu mua hàng trăm cô nhi bất kể giới tính hay tuổi tác khác biệt đều đem giam chung một chỗ, mỗi ngày chỉ cho một bát nước, một bát cơm.
Bọn nhỏ đói bụng, nhưng cơm nước chỉ có một bát.
Vì muốn no bụng, chúng nó buộc phải chém giết lẫn nhau.
Mấy trăm đứa trẻ, đến cuối cùng chỉ còn hơn mười đứa.
Mười đứa này lại tiếp tục tiến vào giai đoạn huấn luyện khốc liệt tiếp theo.
Mà cái gọi là huấn luyện khốc liệt này không giống với huấn luyện ở trong quân đội của Tiểu Dịch Thần.
Chuẩn xác mà nói, dạng huấn luyện này có thể so sánh với huấn luyện chỉ dành cho ma quỷ ở địa ngục, chỉ có sống mới là kẻ chiến thắng.
Đến cuối cùng chỉ còn một đứa trẻ còn sống.
Mà cô ta chính là người còn sống.
Trên thực tế tuy sức chiến đấu của cô ta rất tốt nhưng so với đám lính đánh thuê đã trải qua thực chiến, thì cũng có chút chênh lệch.
Cho nên mới xếp thứ năm trong Thiên Thai, nhưng thứ hạng này cũng là căn cứ vào chiến công của cô mà có.