Hữu Hữu nhìn sắc mặt của anh, trông có chút quỷ dị, nghi ngờ hỏi: "Thế nào? Cha cháu, chú biết sao?"
"Ha ha!"
Cung Kiệt cười lạnh, ánh mắt chớp một cái lạnh lùng như lưỡi dao.
Đâu chỉ là biết?
Nhà họ Cung và nhà họ Mộ, chính là kẻ thù truyền kiếp không đội trời chung.
Như nước với lửa.
"Chủ nhân của nhà họ Mộ, có phải tên là Mộ Thịnh hay không?" Cung Kiệt đột nhiên hỏi.
Hữu Hữu "Ừ" một tiếng.
Cung Kiệt lười biếng dựa lên ghế salon, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh thấu xương: "Thế nào, lão già kia bây giờ còn chưa có chết sao?"
"Không có chết."
"Mạng cũng thật tốt!"
Cung Kiệt lạnh lùng hừ một cái: "Có thể còn sống, dĩ nhiên là tốt rồi!"
"Có ý gì?"
Hữu Hữu nhạy bén phát hiện từ trong ánh mắt Cung Kiệt lóe lên một tia thù hận.
"Dường như chú, rất hận ông ta sao?"
"Hận, làm sao mà không hận được?"
Cung Kiệt mím chặt môi, kiêu ngạo mà lãnh khốc, giọng nói trong nháy mắt trở nên lạnh lùng đến đáng sợ: "Chú với hắn, là kẻ thù không đội trời chung, tên của hắn, làm sao mà chú không nhớ cho được?"
Anh đã từng thề, nếu một ngày nào đó mà có cơ hội, anh nhất định phải làm cho lão già đó sống không bằng chết!
Cho hắn nếm thử mùi vị sống không bằng chết!
Cung Kiệt tức giận trong lòng.
Nếu không phải vì lão già đó, làm sao mẹ anh có thể chết một cách không minh bạch như vậy?
Nếu không phải vì ông ta!
Chị gái của anh sẽ không phải cho đến bây giờ vẫn còn chưa tìm được tung tích!
Đối với Mộ Thịnh, Cung Kiệt hận từ trong xương tủy.
Không ngờ đã qua nhiều năm như vậy, lão già đó vẫn còn sống, mạng sống cũng thật dai dẳng!
Hữu Hữu nói: "Chuyện gì đã xảy ra? Kể nghe một chút đi!"
Cung Kiệt nhìn cậu một cái, lại nói: "Nhóc không cần biết! Chuyện này không liên quan tới nhóc."
"Sao lại không liên quan? Đây là chuyện giữa hai nhà Cung Mộ, cũng có liên quan tới cháu vậy!"