"Chuyện này, không liên quan gì đến nhóc!" Cung Kiệt dừng một chút, chân mày nhíu lại: "Chú chỉ là không nghĩ tới, nhóc và Mộ Nhã Triết lại có quan hệ này!"
"Đó là cha cháu."
"Chuyện này khó giải quyết rồi."
Cung Kiệt không chút để ý cười, trong mắt lại toát ra sự tàn nhẫn: "Tiểu Hữu Hữu, làm sao bây giờ? Hai nhà Cung Mộ như nước với lửa, sớm muộn gì cũng có một ngày, chú chắc chắn sẽ giẫm nhà họ Mộ ở dưới chân, nhà họ Mộ nợ chú, chú nhất định phải bắt họ nợ máu trả máu!"
Giọng nói của Cung Kiệt vô cùng lạnh lùng.
Anh nhắm mắt lại, nhớ lại hồi ức trước kia, hình ảnh đó làm người ta tuyệt vọng.
Anh trơ mắt nhìn mẹ mình chết trong biển lửa, trơ mắt nhìn ánh lưa đang lan tràn ra, anh liều mạng dùng nước để dập tắt lửa, nhưng lại bị mọi người gắt gao cản lại.
Nếu không phải do người của Mộ Thịnh đuổi tận cùng không buông tha, cũng sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó.
Mẹ anh cũng sẽ không bỏ anh mà ra đi.
Chuyện này, cho đến bây giờ, vẫn là một cái gai nằm trong tim anh.
Mối thâm cừu đại hận này, đã sớm ăn sâu bén rễ, trở thành một nỗi ám ảnh, đã qua nhiều năm, nhưng vẫn không cách nào xóa đi!
Giọng nói của Cung Kiệt lãnh khốc, Hữu Hữu nghe xong, trong lòng cũng run lên.
"Chú khiến nhà họ Mộ ra làm sao, cháu cũng không quan tâm. Nhưng có một số chuyện, cháu nhất định phải nói cho chú biết."
Hữu Hữu dừng một chút, hơi nheo mắt lại: "Mộ Nhã Triết là cha cháu, cháu không cho phép chú làm hại ông ấy!"
Giọng nói vô cùng kiên định, không có một tia nhượng bộ, thậm chí còn có chút uy hiếp!
Cung Kiệt nghe xong, sắc mặt khẽ giật mình.
Hữu Hữu khoanh tay, gương mặt không biểu cảm nói: "Còn về Mộ Thịnh, chú có muốn chém muốn giết, muốn làm gì thì làm, không có liên quan gì đến cháu! Nhưng, Mộ Nhã Triết, chú không thể động đến!"
Giọng nói của cậu ngang ngược, giống như đang công khai lập trường của mình với Cung Kiệt.
Mặt dù lúc đối mặt với Mộ Nhã Triết, cậu thường cứng rắn không chịu thua, có lúc cũng tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng một khi dính đến lợi ích của cha, cậu chắc chắn sẽ dùng mọi khả năng của mình để bảo vệ, sẽ không chịu thua!
"Tại sao?" Cung Kiệt nhướng mày.
Hữu Hữu ưu nhã cười một tiếng, giống như người đàn ông ngạo mạn, thoải mái nói: "Không tại sao hết! Không cho phép chính là không cho phép."
Cung Kiệt thông suốt đứng dậy, đi tới trước mặt cậu, ngồi xổm xuống trước mặt cậu, bình tĩnh đối diện với ánh mắt xinh đẹp của cậu.
Một lớn một nhỏ, hai người nhìn nhau, giằng co không tiếng động.
Hữu Hữu mỉm cười nhìn thẳng anh, trên mặt là nụ cười ưu nhã thong dong.
Cung Kiệt cười: "Nhóc nói như vậy, là tính toán bảo vệ anh ta sao?"
"Đúng vậy!"
Mộ Nhã Triết là cha cậu.
Cũng là người mà mẹ cậu yêu.
Cho dù có xảy ra chuyện gì, cậu cũng sẽ đứng về phía cha, lập trường này từ đầu tới cuối là nhất định, sẽ không vì bất cứ chuyện gì phát sinh mà thay đổi!
"Chỉ có điều, làm sao bây giờ?" Dường như Cung Kiệt có chút ão não, vẻ mặt hờ hững nhướng mày: "Cho dù là vì nể mặt nhóc, cũng không được!"
Hữu Hữu giật mình, nhưng nụ cười vẫn không thuyên giảm.
Cung Kiệt lãnh khốc nói: "Tiểu Hữu Hữu, nhóc bảo vệ cha nhóc, là chuyện của nhóc. Chú muốn làm cái gì, là chuyện của chú, chúng ta không xen vào chuyện của nhau!"
"Được."
"Chú cũng muốn nhìn xem, nhóc có khả năng gì, mà có thể vì anh ta, không tiếc chống lại nhà họ Cung?" Cung Kiệt cười, cặp mắt phượng đặc biệt lạnh lùng.
"Không chỉ là vì cha cháu!"
Hữu Hữu dõng dạc nói.
Còn là vì mẹ của cậu.
"Tốt, vậy thì chú sẽ mỏi mắt mong chờ!" Cung Kiệt nói xong, đứng dậy, nghênh ngang rời đi.