Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1182: Trái Tim Anh Vì Cô Mới Có Độ Ấm



Mộ Nhã Triết lại nói: “Cô ấy là người phụ nữ của cháu, cháu là người đàn ông của cô ấy. Chuyện của chúng cháu, chú hai vẫn không nên nhúng tay vào thì hơn!”

Mộ Lâm Phong lại càng nghẹn họng nhìn trân trối.

Thái độ và khẩu khí của Mộ Nhã Triết cứng rắn đứng trước mặt ông, không thể chen vào được.

Anh không hi vọng bất luận kẻ nào đến can thiệp vào việc tư của anh!

Lời này vừa nói ra, Mộ Lâm Phong càng lúc càng tức giận, phẫn nộ, tức giận nói: “Chú mặc kệ cháu có thái độ gì, về chuyện này, chú không chấp nhận để cháu quyết định một mình! Nhã Triết, không giống với tác phong của cháu gì cả! Chú hai chờ mong ở cháu rất nhiều! Cháu không nên vì tình cảm với một người phụ nữ, mà mất đi giang sơn Mộ thị này! Chú thấy cháu càng sống càng hồ đồ rồi! Thông minh lanh lợi trước đây của cháu rốt cuộc đi đâu rồi hả? Rốt cuộc thì người phụ nữ đó có ma lực gì, mà làm cháu hãm sâu vào ma chướng như vậy, cháu thậm chí còn vì cô ta, không tiếc bỏ đi cổ phần Mộ thị sao? Cháu có biết chuyện này có ý nghĩa gì không? Nghĩa là tâm huyết nhiều năm qua của chú, của cháu, tất cả đều thất bại trong gang tấc, chắp tay nhường cho người ta rồi! Một tay chú nâng cháu trở thành người thừa kế của nhà họ Mộ, đem Mộ thị giao trong tay cháu, cũng không phải để cháu làm bừa như vậy! Người phụ nữ đó, chú thấy chính là hồng nhan họa thủy, chú ra lệnh cho cháu, cắt đứt quan hệ sạch sẽ với cô ta! Không được vì nhỏ mất lớn, sớm muộn gì cũng có ngày cháu hối hận!”

Vừa dứt lời, trên mặt Hữu Hữu nổi lên một tầng rét lạnh, vừa định mở miệng, Mộ Nhã Triết lại đè vai của cậu.

Anh ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi mà nói: “Chú hai, chú yên tâm, chuyện này cháu tự có chừng mực!”

“Cháu tự có chừng mực sao?!”

Mộ Lâm Phong giận quá thành cười rồi.

“Cháu có chừng mực cái gì? Cái cháu gọi là chừng mực, là thất bại dâng tâm huyết của chú đi sao? Cái cháu gọi là chừng mực, chính là vì một người phụ nữ thân phận không rõ ràng, nhường giang sơn Mộ thị đi sao? Chú thấy có phải là cháu muốn làm chú tức chết hay không!”

“Không dám.”

Mộ Nhã Triết cung kính nói, “Chú hai, chú nói quá lời rồi!”

Mộ Lâm Phong lại thẳng thắn nói: “Ha ha, không dám? Cháu có gì mà không dám chứ? Chú thấy lá gan của cháu rất lớn đấy! Cháu có biết cháu làm như vậy, sẽ dẫn đến hậu quả gì không? Nhà họ Mộ là trung tâm kinh tế quốc gia, là trái tim, cho dù là mỗi chi nhánh, đều là động mạch dẫn đến trái tim, động tác của cháu lớn như vậy, cho dù không phải là chú, quốc gia cũng sẽ không ngồi yên mà xem! Chú thấy cháu bị che mắt rồi, khôn khéo và cơ trí trước kia đi nơi nào rồi hả? Có một chút quan hệ, đối với cháu mà nói chính là nguy hiểm, muốn dứt là dứt, không được nói không! Có chú ở đây, chú tuyệt đối không cho phép cháu dính vào!”

Sắc mặt Mộ Nhã Triết lạnh xuống.

Vẻ mặt anh lạnh lùng, rơi vào trong mắt Mộ Lâm Phong.

Mộ Lâm Phong thấy vậy, dáng vẻ lại càng tức giận.

“Cháu cho chú sắc mặt như vậy là có ý gì?”

“Không có ý gì khác!”

Mộ Nhã Triết lạnh lùng thốt lên: “Chú hai, chẳng bao lâu sau, cháu sẽ giống như những gì chú nghĩ, tình cảm phụ nữ ở trong mắt cháu, giống như là trò đùa!”

Trước đây anh đối với tình cảm lạnh nhạt như băng.

Anh không tin trên đời này còn có người vì chân tình mà không thèm để ý đến quyền thế và tài phú!

Thật sự có chân tình tồn tại sao?

Phụ nữ đối với anh mà nói, có cũng được mà không có cũng không sao.

Anh lạnh lùng với tình cảm, thậm chí bên ngoài còn truyền ra tin đồn, thân thể anh có bệnh không tiện nói ra, phương diện đó không được!

Ha ha!

Nhưng mà mãi cho đến khi Vân Thi Thi xuất hiện!

Cô dạy anh cái gì gọi là thật tình.

Cũng dạy anh thế nào là thật lòng đi yêu một người!

Cũng dạy anh, hóa ra trên đời này, thật sự có tình cảm không liên quan đến quyền thế, không liên quan đến lợi ích!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.