Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1213: Im Hơi Lặng Tiếng Mà Tiêu Diệt



Mộ Dịch Thần đứng dậy, lao tới cửa nhà giam, nhất thời kinh hãi đến biến sắc.

Chỉ thấy ngoài nhà giam, bảy, tám thi thể lạnh như băng, có thi thể thì tựa vào vách tường, đầu nghiêng sang một bên, con ngươi trừng lớn, máu bắn tung tóe trên vách tường.

Có thi thể thì lại trong tư thế ghê rợn nằm trên mặt đất, máu chảy thành sông.

Thật giống như bị giải quyết trong im lặng, căn bản không kịp phản ứng thì đã chết.

Càng đáng sợ hơn chính là, không hề có chuyện giãy dụa.

Trong lòng Mộ Dịch Thần kinh ngạc không thôi.

Đến tột cùng là lúc nào.

Lẽ nào những người này, đều là do cô bé kia giải quyết?

Cậu chưa bao giờ thấy người nào có thân thủ khủng bố như thế này...

Có thể ở trong tình huống cậu không phát giác, một hơi giải quyết gọn ghẽ hơn mười người.

Những người này, một số là sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, còn lại đều là bộ đội đặc chủng không phải dạng vừa.

Bộ đội đặc chủng, tương đương với cái gì chứ?

Thân thủ mạnh mẽ, nhạy bén hơn người, thực lực tác chiến thì khỏi phải bàn.

Mà cô bé này, chỉ dựa vào sức của bản thân, tự mình giải quyết tất cả.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, xông thẳng vào mũi.

Mộ Dịch Thần kinh ngạc, trong lòng không kiềm chế được.

Hình ảnh này tác động đến cậu quá lớn, làm cho cậu có chút hoảng hốt.

Bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, Mộ Dịch Thần tiến lên mấy bước, đi qua từng thi thể, mãi đến khi thấy một thi thể gục bên tường, cậu ngẩn ra, lập tức đi tới.

Người đàn ông này, trên mặt có một vết sẹo dữ tợn, vẻ mặt trước khi chết tràn đầy hoảng sợ, con người mở to hết cỡ, không hề có chút giãy dụa nào.

Hiển nhiên, cũng là bị giải quyết trong nháy mắt.

Mộ Dịch Thần liếc mắt nhìn hắn thật sâu, trên mặt hiện lên tia đau xót, bỗng nhiên giơ tay lên, run rẩy xoa xoa con mắt của hắn.

Trong lòng, có chút khổ sở và đau đớn.

“Xin lỗi...” Môi cậu khẽ run, bỗng nhiên nói ra ba chữ.

Trên thực tế, trong thế giới của cậu, thiện ác rõ ràng.

Thoạt đầu, đối với người đàn ông này, trong lòng cậu tràn ngập thù hận và khinh bỉ.

Nhưng mà, cậu dần dần phát hiện, người đàn ông này, khác với những người kia.

Anh ta bề ngoài nhìn rất

hung ác, vết sẹo dữ tợn, cực kỳ giống ác quỷ.

Nếu như không có vết sẹo đó thì anh ta đã là một người đàn ông bảnh bao rồi!

Mộ Dịch Thần luôn luôn thầm cảm ơn.

Thời điểm cậu bị dằn vặt, chính người đàn ông này đã giúp cậu.

Khi đó cậu bị thương, chính người đàn ông này đã cởi áo khoác, choàng cho cậu!

Trong đầu, vẫn cứ vang lên câu nói của Đao Ba Nam.

“Tôi à, đối với các cậu không hề có tâm tư gì cả, trong lòng còn chút lương tri, đạo đức!”

Trước mắt bỗng nhiên thoáng hiện qua vài hình ảnh, Đao Ba Nam ngồi ở ngoài nhà giam, lúc nhìn anh ta, mặt mày trông giống hiền từ.

“Tôi cũng có con gái, cũng chạc tuổi các cậu, sở dĩ làm mấy việc này cũng chỉ vì mong con gái của tôi có cuộc sống tốt hơn mà thôi! Nhưng tôi phát hiện, tôi đi nhầm đường mất rồi! Tôi quyết định làm xong vụ này thì rửa tay gác kiếm!”

“Trước đây tôi là một quân nhân tràn trề nhiệt huyết, một lòng báo quốc. Bị thương rồi nhận mấy vạn tiền an ủi, nhưng tôi ngoại trừ thân thể đầy vũ lực ra thì tri thức nửa chữ cũng không có, thì còn có thể làm gì đây? Vì thế, tôi đành phải đi con đường này...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.