Mặc dù biết, cô ta không thể lấy đi sợi dây chuyền, sớm muộn gì Vân Thi Thi cũng sẽ phát hiện.
Nhưng mà, nhìn sợi dây chuyền ngọc bích tỏa ra ánh sáng lưu ly óng ánh, Vân Na hít một hơi thật sâu, lưỡng lự rất lâu, cô ta căm hận cắn răng, cầm cái hộp thật chặt, qua loa dọn dẹp lại tủ quần áo, khôi phục dáng dấp lúc trước, xông ra khỏi cửa!
Mãi đến khi chạy vào phòng ngủ của mình, Vân Na vẫn cảm thấy căng thẳng bất an, có chút chột dạ, tim đập như sấm, thở gấp đặt dây chuyền vào trong ngăn tủ, lúc này mới bình phục hô hấp.
Trong lòng âm thầm an ủi chính mình, dù sao Vân Thi Thi cũng không đeo, đúng là đáng tiếc, chi bằng cho cô ta.
Sau này coi như chị ta nhìn thấy sợi dây chuyền, hiện nay nhiều sợi dây chuyền giống nhau như đúc lại còn nhiều như vậy, Vân Thi Thi có lý do gì nói cô ta trộm dây chuyền của mình?
Dù sao thì dây chuyền là của cô ta, cô ta một mực nhận là xong! Cứ nói là mua giống như đúc của chị ta là được! Dù sao...Dù sao...
Cô ta rất thích sợi dây chuyền này!
Trang phục dự tiệc rượu đêm nay của cô ta, nhất định sẽ kinh diễm toàn trường, đến lúc đó, cô ta sẽ không còn xem sắc mặt Vân Thi Thi, cô ta nhất định phải thành công!
Nhưng mà dù sao cũng làm chuyện đuối lý, Vân Na vẫn đặc biệt chột dạ, chỉ lo Vân Thi Thi trở về phát hiện, cô ta vội vã mang theo quần áo và dây chuyền, gọi điện thoại cho Hà Lăng Tương, khoan thai ra khỏi nhà.
Vân Thi Thi tập thể dục buổi sáng về đến nhà, dự định thu dọn một phen rồi đi đến nơi hẹn tiệc rượu, nhưng mà vừa trở về phòng, lại phát hiện căn phòng bị lục lọi ngổn ngang, còn lễ phục và dây chuyền cô chuẩn bị kỹ càng, tất cả đều không thấy.
Trong lòng cô có chút hoảng loạn.
Hữu Hữu cũng thấy kinh sợ, còn nghi ngờ là có trộm vào nhà.
Nhưng mãi đến khi cậu trông thấy vòng tay Vân Na vô ý bỏ lại trên đất, mới hiểu được, ánh mắt không khỏi lạnh xuống.
Trong phòng cũng không có khóa, vốn là cậu cho rằng Vân Na ngã một lần sẽ khôn ra, không còn dám đối nghịch cùng mẹ, vậy mà cô ta vẫn còn ương bướng lớn gan.
Màn hình điện thoại di động bỗng nhiên sáng lên, Vân Thi Thi nhìn, là cuộc gọi từ một số máy xa lạ, do dự một lát, cô nhấc máy.
"Này?"
"Thi Thi, cô ở nhà sao?" Đầu bên kia điện thoại, là giọng nói ôn hòa của Cố Tinh Trạch.
"Ừm... Tôi ở nhà."
Cố Tinh Trạch nói: "Hừm, tốt đẹp. Cô ở tại tiểu khu Bình An sao? Tôi sẽ lập tức đến."
"Ừm! Chẳng qua là, có chút chuyện." Vân Thi Thi có chút đau đầu vỗ trán, cô quay đầu lại nhìn phòng mình, bất đắc dĩ thở dài nói: "Thật không phải, tiệc rượu đêm nay có thể tôi đi không được."
"Sao thế?"
Chẳng biết vì sao, mặc dù Cố Tinh Trạch cũng không nhận ra được căng thẳng lơ đãng trong lời nói của mình.
Ngày hôm nay, tâm tình của anh cũng không tệ, thậm chí trong lòng có hơi chờ mong nho nhỏ trong tiệc rượu đêm nay, bây giờ vừa nghe Vân Thi Thi không tham gia tiệc rượu, trong lòng có chút mất mát không tên.
"Xảy ra chuyện gì?"
Vân Thi Thi trả lời: "Lễ phục của tôi... Không biết đã biến đâu mất, còn có sợi dây chuyền anh cho tôi mượn..."
"Mất rồi?"
"Không rõ, về đến nhà trong phòng loạn thành một đoàn, tôi bất cẩn, quên khóa cửa..."
Cố Tinh Trạch vừa nghe, lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Ôi, tôi còn tưởng là chuyện gì chứ!"
Bên cạnh, quản lý Tần Chu ghé vào điện thoại di động nghe trộm không khỏi ảo não dậm chân kêu trời.
"Ôi! Bà cô của tôi ơi! ‘Bí mật hoa viên’ là bảo vật của cửa hàng Empress! Mụ nội nó, tại sao cô có thể làm mất nó?"