Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1257: Bồi Dưỡng Thế Lực Của Mình



Mộ thị có thể phát triển như ngày hôm nay, trong đó cũng có tâm huyết của anh.

Tập đoàn tài chính Đế Thăng phát triển được như vậy, anh có thể ngồi lên vị trí này, cũng không thể không có công sức của anh. Năm đó anh còn trẻ tuổi, tài hoa hơn người, nhưng vô ích, có năng lực cũng không có nghĩa là có cơ hội được thể hiện! Dù sao mới hai mươi tuổi đầu, chưa có kinh nghiệm gì, rất khó để anh nhận được sự công nhận của hội đồng quản trị!

Năm đó, cũng là nhờ chú hai ra mặt, dìu dắt anh, với hy vọng Mộ thị giao vào tay anh, có thể bước lên một tầm cao mới!

Mộ Nhã Triết đã không để ông phải thất vọng, anh đã làm được! Vậy mà hôm nay, chỉ vì một người phụ nữ, lại cam tâm tình nguyện từ bỏ cơ nghiệp Mộ thị lớn như vậy?!

Mộ Lâm Phong không muốn thừa nhận, Mộ Nhã Triết có thể rời khỏi Mộ thị, nhưng chỉ cần có thời gian, anh sẽ lại chứng minh mình là một người xuất chúng, cao cao tại thượng!

Tuy nhiên, Mộ thị không có anh, chỉ sợ sẽ nhanh chóng chìm xuống, không còn là bá chủ hô phong hoán vũ một phương nữa!

Mộ Lâm Phong lo lắng, cũng không phải là dư thừa.

Từ hai năm trước, Mộ Nhã Triết đã bắt đầu bồi dưỡng thế lực bên ngoài của mình.

Trong lòng anh biết rõ, tập đoàn tài chính Đế Thăng, dù có lớn hơn nữa cũng không hơn được trời. Căn cơ có sâu hơn nữa, cũng không sâu hơn đất.

Từ xưa tới nay, chưa từng có gia tộc nào có thể xưng bá được mấy trăm năm.

Vạn vật đều là từ hư vô mà lớn lên, rồi lại từ đó mà trở về hư vô, âm dương luân chuyển, vòng đi vòng lại.

Một hạt cát nhỏ, cũng có thể bồi tụ lớn dần. Một cơ nghiệp có lớn hơn nữa, cũng sẽ có ngày sụp đổ.

Huống chi, một sản nghiệp gia tộc như Mộ thị, vốn hay cổ phần chủ yếu đều nằm trong tay một số thành viên nhà họ Mộ.

Anh đã chán ghét lắm rồi, mỗi khi ra một quyết định, đều nhảy ra mấy nhân vật nhỏ trong gia tộc giơ tay giơ chân phản đối, thật mệt mỏi, còn luôn bị mấy vị trưởng bối gây áp lực trên đầu, chỉ đông hướng tây!

Anh là Mộ Nhã Triết, không có chuyện không có Mộ gia, anh liền không thể sống được.

Nếu sáu năm trước anh có thể đẩy Mộ thị lên vị trí hàng đầu, thì cũng có thể trong sáu năm, lần nữa sáng lập ra đế quốc của riêng mình!

Huống hồ, anh là một người đàn ông kiêu ngạo như vậy, một khi có cơ hội, cũng muốn tự làm nên thiên hạ của mình.

Trên thực tế, mấy năm nay, anh đã âm thầm mang sản nghiệp của mình ra ngoài, cũng đã tuyển dụng được một nhóm những nhân tài ưu tú. Một khi anh rời khỏi Mộ thị, trừ một nhóm tinh anh sẽ rời đi theo anh, cũng sẽ có một nhóm nhân tài do anh bồi dưỡng.

Ngoài ra, anh còn có thể hung hăng mang đi một khối huyết nhục (ý nói tài sản, tài nguyên) của Đế Thăng, dù sao, đó là anh xứng đáng!

Một gia tộc lớn như Mộ gia, có nhân tài kiệt xuất, tất nhiên cũng có những kẻ ăn hại, những người này giống như loài sâu bọ, chỉ biết gặm nuốt tất cả tâm huyết của anh.

Cái hình thức sản nghiệp gia tộc dối trá này, anh đã trải nghiệm sâu sắc rồi!

Người thì dùng quan hệ, lạm dụng chức quyền, nội bộ bộ máy Mộ thị đã dần dần mục nát, anh không muốn tâm huyết của mình, bị những loại sâu bọ này làm sụp đổ.

Mộ Nhã Triết anh, tuyệt đối không cho phép kẻ nào đè đầu cưỡi cổ mình nữa.

Mộ Thịnh cũng được, Mộ Liên Tước cũng được.

Hay là Mộ Lâm Phong, cũng chẳng sao!

Anh kiêu ngạo như vậy, sao có thể dễ dàng để cho những người này ràng buộc mình.

Về phần ân tình của Mộ Lâm Phong đối với anh, anh rất cảm kích, nhưng bù lại nhiều năm anh cung cúc tận tụy như vậy, cũng là đã trả đủ đi?

Mộ Thục Mẫn đứng dậy, lên án nói: “Nhã Triết, cô không tin cháu là người vô trách nhiệm như vậy! Cháu sẽ không thật sự giống như chú hai nói, vì một người phụ nữ, lại muốn từ bỏ toàn bộ sản nghiệp Mộ thị chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.