Mộ Lâm Phong không kiêng nể gì sắc mặt của anh, lạnh lùng nói: "Chú hai hiểu rõ cháu, tuổi cháu cũng không còn nhỏ, cũng đến lúc nên thành gia lập nghiệp rồi! Nhưng cháu nên nhìn cho kỹ xem thân phận của cháu là như thế nào, cho dù cháu có người phụ nữ khác thì cũng không thể là loại người không đứng đắn như thế này được! Đợi hôm nào đó chú sẽ xem xét giúp cháu mấy người phụ nữ, dựa vào thân phận của cháu, muốn người phụ nữ như thế nào mà chẳng được? Cháu cần gì phải cố chấp, chẳng lẽ không có cô ta thì không được sao?"
Mộ Nhã Triết khẽ cong khóe môi cười cười, nhíu mày lại, mắt ánh lên vẻ tà mị: "Cháu chính là không thể không có cô ấy, chú làm được gì nào?"
"Không được!" Mộ Thục Mẫn lập tức đứng dậy, kích động nói với anh: "Cho dù nói thế nào thì tuyệt đối cũng không thể là người phụ nữ kia!"
"Tại sao lại không được?" Mộ Nhã Triết liền hỏi lại bà, anh cũng muốn nghe xem trước mặt nhiều người như thế này thì rốt cuộc Mộ Thúc Mẫn có thể đưa ra lý do gì để thoái thác.
Mộ Thục Mẫn hừ lạnh một tiếng, nhìn quanh bốn phía, còn chưa mở miệng đã ra vẻ bề trên, ngẩng cao đầu kiêu ngạo.
Ngồi ở phía bên này là mấy nhân vật quan trọng của nhà họ Mộ, gồm Mộ Thục Mẫn, Mộ Lâm Phong và vợ là Lý Lệ Quân, Mộ Yến Thừa và vợ là Dung Lan Lâm.
Phía bên kia đều là chi bên của nhà họ Mộ, đều là mấy người gió chiều nào xoay chiều nấy, bảo bọn họ mở miệng thì không đời nào họ dám lên tiếng.
Ở trước mặt Mộ Nhã Triết, bọn họ đâu dám lỗ mãng!
Chỉ có hai người Mộ Thục Mẫn và Mộ Lâm Phòng này có vẻ như là người khó giải quyết rồi.
Bối phận của họ cao hơn Mộ Nhã Triết một bậc.
Lúc trước Mộ Thịnh vẫn hy vọng Mộ Uyển Nhu có thể gả vào nhà họ Mộ, nhưng Mộ Thục Mẫn và Mộ Lâm Phong đều cùng phản đối, Mộ Uyển Nhu mãi vẫn không thể thành hôn với Mộ Nhã triết chủ yếu là bởi vì sự phản đối của hai người này.
Nói ra thì hai người này đều có quyền thế rất lớn, cũng là hai chướng ngại vật lớn nhất đối với Mộ Nhã Triết.
Anh thừa nhận, lúc trước Mộ Lâm Phong thực sự đã từng nâng đỡ anh, thậm chí cũng từng cứu anh trong lúc nước sôi lửa bỏng. Lúc trước chính ông đã nói anh là người có năng lực xuất sắc, là người thừa kế xứng đáng nhất.
Bởi vậy nên sau khi cha và mẹ lần lượt qua đời, anh đơn độc giữa nhà họ Mộ, cẩn thận từng ly từng tí như đang bước trên băng mỏng, cũng chính là Mộ Lâm Phong đã đưa anh rời đi, cho anh một môi trường tốt nhất để trưởng thành.
Đối với ân huệ này, anh vô cùng cảm kích!
Anh là một người có tình có nghĩa, biết thế nào gọi là nhớ ơn, cho nên đã từng có nhiều cơ hội để anh chuyển toàn bộ tài sản của Mộ thị đến dưới danh nghĩa của mình, thế nhưng anh đã không làm như vậy.
Chỉ là dần dần, anh lại phát hiện ra mục đích Mộ Lâm Phong nâng đỡ anh không hề đơn thuần như vậy, ông có động cơ riêng, cũng có ý lợi dụng anh.
Bởi vì chuyện này mà anh hết sức khó chịu, cho dù chưa từng biểu hiện ra ngoài nhưng mấy năm nay anh đã nổi lòng phản nghịch đối với mệnh lệnh của Mộ Lâm Phong, không còn ngoan ngoãn nghe lời ông ta nữa.
Mộ Lâm Phong chắc hẳn đã kiêng dè anh, cho nên mới nhúng tay vào trong Hội đồng quản trị, chỉ là không lừa gạt được của anh mà thôi.
Mà Mộ Thục Mẫn thì lại ra sức lợi dụng anh triệt để. Trên thực tế, trong lòng bà ta chỉ hận không thể ép Mộ Nhã Triết từ chức ngay ấy chứ!
Nếu như chuyển nhượng lại cổ quyền cho bà ta thì bà ta sẽ không phản đối. Thế nhưng Mộ Nhã Triết lại chuyển nhượng cổ quyền cho lão già Mộ Liên Tước kia, làm sao bà ta chịu ngồi yên cho được?