Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1262: Loại Người Hèn Mọn



"Cô nhỏ cũng vì thương cháu nên mới không muốn trơ mắt nhìn cháu cưới một người phụ nữ thấp hèn như thế! Cháu có thể hiểu được nỗi lòng của cô không? Huống hồ người phụ nữ này còn muốn lợi dụng con trai để uy hiếp người khác! Ha ha! Nằm mơ đi! Cô nói cho cháu biết, Mộ Dịch Thần ở bên cạnh cháu, nhà họ Mộ thừa nhận thằng bé, nhưng mà đứa con trai của Vân Thi Thi kia, nhà họ Mộ tuyệt đối sẽ không thừa nhận! Cô ta đừng có nằm mơ dắt theo đứa nhóc hèn mọn đó mà bước chân vào nhà họ Mộ!"

"Hèn mọn?" Mộ Nhã Triết nheo mắt lại, ánh mắt vô cùng nguy hiểm.

Mộ Thục Mẫn ngẩn ra, cũng biết vừa rồi mình đã quá kích động, cho nên mới buột miệng nói ra hết suy nghĩ trong lòng, bây giờ bà ta hết sức ảo não, cắn chặt môi không nói lời nào.

Mộ Lâm Phong tức giận lườm bà ta một cái.

Bà ta nói Vân Thiên Hữu là đứa nhóc hèn mọn chẳng phải là đang tự rước lấy nhục cho nhà họ Mộ sao?

Cho dù Vân Thiên Hữu không tốt thì trong người cũng chảy dòng máu nhà họ Mộ!

Mộ Nhã Triết cười, lạnh lùng hỏi lại: "Thế nào, cô nhỏ, vợ là vợ của cháu, người phụ nữ của cháu cũng không đến lượt cô quản!"

"Tại sao lại không tới lượt cô quản?"

Mộ Thục Mẫn nghe được ý châm chọc trong lời của anh, lập tức đáp lại: "Nhã Triết à Nhã Triết, cô thấy cháu đúng là càng ngày càng... Vậy mà lại có thể nói ra mấy lời không có phép tắc quy củ kia! Mắt cháu thật sự bị mù rồi sao, người phụ nữ tốt không cần, lại muốn cưới một người phụ nữ không đứng đắn! Cháu không cần mặt mũi, nhưng nhà họ Mộ vẫn cần! Mình cháu làm chuyện ngu xuẩn thì thôi đi, còn làm liên lụy tới cả dòng họ, người họ Mộ vì cháu mà không thể ngẩng mặt lên nổi rồi đấy! Đường đường là tổng giám đốc của Đế Thăng, vậy mà lại đi cưới một con hát làm vợ, cô nhỏ chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy xấu hổ rồi!"

Mộ Thục Mẫn nói đến đây lại cười lạnh: "Hơn nữa, cháu cũng không ngẫm lại mà xem, thân phận của cháu bây giờ là như thế nào chứ? Cháu bây giờ là người thừa kế của nhà họ Mộ, nhưng mà mong cháu nhớ cho kỹ, cháu cũng chỉ là người thừa kế mà thôi, có thể bước lên vị trí chủ nhà, đứng đầu cả nhà họ Mộ hay không còn chưa chắc đâu! Đừng để đến lúc đó vì một người phụ nữ mà mất đi vị trí đứng đầu, mất nhiều hơn được!"

"Đúng vậy, Nhã Triết à, cháu đừng hành động theo cảm tính, cháu làm như vậy là kích động quá rồi!"

Mộ Nhã Triết hơi nhíu mày: "Chẳng lẽ cháu là chủ nhà rồi thì cuộc hôn nhân này có thể do cháu định đoạt hay sao?"

"Chờ đến lúc cháu lên làm chủ nhà rồi hẵng nói!" Mộ Thục Mẫn lạnh lùng cười giễu, ánh mắt lại nhìn thoáng qua động tác nhỏ trên tay Mộ Nhã Triết.

Chỉ thấy anh nắm hai tay lại, ngón trỏ và ngón cái bàn tay trái dường như đang nhẹ nhàng chà xát cái gì đó.

Mộ Nhã Triết nhướng mày, khí thế khiến người ta khiếp sợ.

Mộ Thục Mẫn mở to hai mắt mà nhìn chăm chú, lập tức phát hiện ra trên ngón cái bàn tay phải của anh đang đeo chiếc nhẫn hồng ngọc.

Chiếc nhẫn hồng ngọc này, bên trong có khắc gia huy của nhà họ Mộ.

Là một con rồng đang nuốt mây.

Đó là biểu tượng đã được nhà họ Mộ kế thừa qua bao nhiêu thế hệ.

Chỉ có người đứng đầu nhà họ Mộ mới có thể có được chiếc nhẫn đã được lưu truyền qua hàng trăm năm này.

Mộ Thục Mẫn đột nhiên trừng mắt.

Mộ Lâm Phong nhìn thấy bà ta giật mình kinh hãi thì nhìn theo, đương nhiên cũng hoàn toàn kinh ngạc.

Mọi người nhìn thấy chiếc nhẫn trong tay Mộ Nhã Triết, sắc mặt đều cứng ngắc, trong mắt toát lên vẻ kính sợ.

"Chuyện... Chuyện này là từ lúc nào..?"

Mộ Thục Mẫn nói chuyện cũng không mạch lạc được nữa.

Mộ Nhã Triết không hề lên tiếng.

Ngay đêm hôm qua, Mộ Thịnh đã hẹn luật sư và nhân viên công chứng, lập di chúc trước mặt anh, hơn nữa còn giao lại chiếc nhẫn cho anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.