Hơn nữa còn phái ra nhiều sát thủ vô cùng hung ác như vậy, đều là những người rất lợi hại.
Người nhà họ Mộ đều ra tay ngoan độc như vậy!
Vân Thi Thi không nghe rõ rốt cuộc là Hữu Hữu đang thì thầm cái gì với Mộ Nhã Triết, nhưng cô nhìn thấy rõ sắc mặt giận dữ của anh, trên người anh dường như tỏa ra loại khí thế khiến người khác bị dọa sợ.
"Sao thế?" Cô nắm lấy tay anh, nhẹ giọng hỏi.
Mộ Nhã Triết cười lạnh trong lòng một tiếng, sát khí đằng đằng, nhưng trên mặt lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ điềm tĩnh.
"Không có gì!"
Anh đáp lại như vậy, có nghĩa là không muốn để cô tham dự vào chuyện này!
Mộ Nhã Triết nói với Lý Như: "Chuyện này tôi rất lấy làm tiếc nuối! Mặc kệ rốt cuộc là do nguyên nhân gì thì chúng tôi cũng sẽ gánh vác trách nhiệm. Nếu như chị đồng ý, chúng tôi sẽ đưa chị rời khỏi nơi này, thế nào?"
"Rời khỏi nơi này?" Lý Như có chút đứng ngồi không yên: "Như vậy... Như vậy không được hay cho lắm thì phải?"
"Sau khi đưa chị rời khỏi đây, tôi sẽ dàn xếp ổn thỏa chỗ ở cho chị và bọn trẻ, cũng sẽ sắp xếp trường học tốt nhất cho hai đứa nhỏ."
Mẫn Vũ ở bên cạnh nói: "Chị nên bỏ qua chuyện này đi! Tổng giám đốc Mộ đã nói ra những lời này, có nghĩa là sẽ sắp xếp tốt cho chị! Về sau, cả đời chị và hai đứa nhỏ đều không cần lo cơm áo nữa! Dù sao thì cậu chủ nhỏ cũng mang ơn chị, xin hãy cho chúng tôi được báo đáp!"
Linh Linh nghe vậy thì kinh ngạc mở to mắt.
Mẫn Vũ lại nói tiếp: "Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tổng giám đốc Mộ sắp xếp như vậy là bởi vì thấy chồng chị đã qua đời, trong nhà mất đi trụ cột, sợ chị và hai đứa nhỏ phải chịu thiệt thòi! Cho dù chị không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho hai đứa nhỏ!"
Lời này vừa nói xong, dường như Lý Như không còn gì để nói nữa, chỉ có thể chấp nhận sự sắp xếp.
"Cảm ơn... Cảm ơn ông chủ Mộ! Chỉ là chúng tôi còn phải đợi tang sự xong xuôi rồi mới có thể suy xét bước tiếp theo! Ở đây, tôi phải cảm ơn ý tốt của ông chủ Mộ trước!"
Cuối cùng, theo quyết định của Hữu Hữu, chuyện của Lý Như đã được xử lý thỏa đáng, tạm thời sắp xếp cho họ ở lại thủ đô.
Vân Thi Thi ôm Hữu Hữu vào lòng, tỉ mỉ xem xét vết thương trên người cậu, đến lúc nhìn thấy miệng vết thương trên đầu vai thì mắt đỏ lên, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Hữu Hữu bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nâng mặt cô lên, cẩn thận lau nước mặt cho cô, nhỏ giọng oán trách: "Mẹ, mẹ cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, sao lại vẫn cứ thích khóc thế chứ? Đừng khóc nữa, có được không? Mẹ vừa khóc là lòng con đã đau rồi."
Vân Thi Thi bị giọng điệu ông cụ non của cậu làm cho dở khóc dở cười, mặc dù muốn hỏi cậu xem mấy vết thương khắp người này là từ đâu mà ra nhưng lại chỉ có thể mím môi kìm nén nước mắt, nắm lấy tay cậu, đánh vào mu bàn tay hai cái.
"Hữu Hữu không ngoan!"
"Được rồi, là Hữu Hữu không ngoan, khiến cho mẹ phải lo lắng." Hữu Hữu cong cong khóe mắt, nhìn cô đầy cưng chiều.
Vân Thi Thi nói: "Lúc nào cũng khiến cho mẹ phải lo lắng, lúc đó con không nên đổi với mẹ!"
"Mẹ bị thương." Hữu Hữu giải thích: "Con không thể trơ mắt nhìn mẹ bị thương nữa."
Vân Thi Thi thật sự rất cảm động.
"Hữu Hữu..."
Cô thật sự không biết nên nói đứa nhỏ này như thế nào thì mới đúng.