Cung Kiệt lúc lớn, so với khi còn bé còn dịu dàng hơn.
Trong mắt anh tràn đầy sự cưng chiều, giống như hận không thể lấy hết ra ngoài đưa cho cô, ánh mắt dịu dàng, lấp đầy trái tim cô.
Thật ấm áp.
Vân Thi Thi cô đơn nói: "Tiểu Kiệt... Thật xin lỗi, chị vứt bỏ em lâu như vậy, là chị không tốt..."
Cung Kiệt thấy khuôn mặt cô đơn của cô, trong lòng giống như bị gai đâm, đau đớn vô cùng.
"Chị, chị đừng khổ sở, là em không tốt."
Vân Thi Thi mím môi, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt anh lên, nghiêm túc quan sát, ánh mắt tinh tế quét qua mỗi một tấc da trên mặt anh, bỗng nhiên cười một tiếng.
"Tiểu Kiệt, em trưởng thành rồi, so với khi còn bé đẹp trai hơn rất nhiều!"
Cung Kiệt cười một tiếng, nắm bàn tay cô, áp vào tim mình, giở giọng quở trách: "Chị, ngay từ khi còn nhỏ em cũng đã rất đẹp trai rồi, vậy mà bây giờ mới được công nhận."
Vân Thi Thi bị anh chọc cười, không nhịn được dùng ngón trỏ nhẹ nhàng điểm lên chóp mũi của anh.
"Đáng ghét như thế này, thật giống với lúc còn nhỏ, một chút cũng không thay đổi!"
Động tác rất nhỏ này, Vân Thi Thi vẫn thường làm với anh khi còn bé.
Mỗi lần anh nghịch ngợm gây sự, hoặc là làm sai chuyện gì, sẽ núp sau lưng cô, nhờ cô ra mặt dọn dẹp xử lý mọi chuyện, cô lại không đành lòng trách cứ anh, vì vậy, lúc đó cô sẽ nhẹ nhàng điểm lên chóp mũi anh, giả bộ làm ra vẻ tức giận.
Đây là sự ăn ý giữa hai người bọn họ.
Cung Kiệt có chút tham luyến đầu ngón tau dịu dàng của cô, không khỏi hoài niệm về khoảng thời gian đơn thuần lúc còn nhỏ của mình, anh làm nũng nói: "Chị, lại điểm thêm một cái nữa đi."
Vân Thi Thi lại dùng đầu ngón tay điểm anh một cái.
Cung Kiệt không nhịn được nắm tay cô, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay, chợt lưu luyến dán lên gò má mình.
Mu bàn tay của cô có hơi lạnh một chút.
Từ lúc còn nhỏ, cô đã là như vậy, thể chất của cô không được tốt lắm, một năm bốn mùa, bàn tay không lúc nào là ấm áp vả, nhất là mu bàn tay, lúc nào cũng lạnh như băng, vào mùa đông, cô rất thích nhét tay vào trong ngực anh để sưởi ấm.
Mỗi lần như vậy, Cung Kiệt lại bị bàn tay lạnh ngắt của cô làm cho khóe miệng run rẩy.
Nhưng rồi cũng không đành lòng kéo tay cô ra.
Vì vậy, Cung Kiệt mạnh mẽ chống lại cái lạnh, lặng lẽ ủ ấm bàn tay cô.
Trên mặt lơ đễnh, cố làm ra vẻ không sợ lạnh, nhưng thật ra, anh sắp bị đông cứng tới nơi rồi!
"Chị, em đưa chị về nhà, có được không?"
Cung Kiệt dán mặt lên tay cô, dịu dàng nói.
Vân Thi Thi ngẩn người.
Trở về?
"Trở về nơi nào?"
"Trở về nhà của chúng ta."
Cung Kiệt ngước mắt, gương mặt tuấn mỹ vô cùng vui vẻ: "Nếu để cho cha biết em tìm được chị, nhất định sẽ rất vui mừng! Ông ấy vẫn luôn cho rằng chị đã không còn sống trên đời này nữa rồi! Sự xuất hiện của chị sẽ là bất ngờ lớn đối với ông ấy!"
"Cha?"
Vân Thi Thi lại càng không hiểu.
"Cha gì chứ?"
"Cha của chúng ta."
Vân Thi Thi ngây ra, trong mắt ảm đạm thêm mấy phần: "Tiểu Kiệt, chúng ta chỉ có mẹ thôi, không có cha, em quên rồi sao?"
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, cô chưa từng gặp qua cha mình, chỉ có mẹ và em trai, còn về cha mình là ai, tới bây giờ vẫn chưa từng lộ diện, ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu.
Nhờ mẹ cô nói, cô mới biết được, cha cô là một người đàn ông rất anh tuấn.
Trong cảm nhận của cô, người đàn ông này đã nhẫn tâm vứt bỏ bọn họ.
Ít nhất thì cô cho là như vậy.
Người đàn ông này chưa bao giờ hoàn thành trách nhiệm của người làm cha dù chỉ một lần nào, cho nên cô không hề công nhận sự tồn tại của ông ta.