Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 135: Cởi ra



Tầm thường đến không thể khen nổi, chỉ có vài câu ca ngợi ít ỏi, Tiểu Dịch Thần đều lập tức nghe ra tới trong lời nói của cô ta không có ý khen ngợi.

Một câu ca ngợi vô cùng dối trá, trong tình huống như lúc này, không khỏi có vẻ quá mức xấu hổ.

Vào lúc này, không khí lặng im đến sắp hít thở không thông.

Không thể sánh bằng, không thể.

Có lẽ tất cả mọi người đều kinh động khi trông thấy vẻ đẹp tựa như tiên nữ của Vân Thi Thi lúc mặc bộ lễ phục này, đến khi Mộ Uyển Nhu mặc vào, trong nháy mắt ảm đạm thất sắc.

Vốn dĩ bộ lễ phục dạ hội mang vẻ thanh tao trang nhã, ở trên người Mộ Uyển Nhu, lại hơi tầm thường không tôn được sự lộng lẫy của trang phục.

Dáng người Vân Thi Thi với đường cong lả lướt, vòng eo nhỏ nhắn một tay có thể ôm hết, hai chân thẳng tắp thon dài, vai cổ cùng xương quai xanh duyên dáng, mặc bộ lễ phục này tôn lên không hề sót ưu điểm nào.

Nhưng mà dáng người Mộ Uyển Nhu lại không thích hợp, vòng một quá mức đầy đặn lộ ra ngoài vô cùng thô thiển.

Mộ Nhã Triết hơi hé đôi mắt anh tuấn, ánh mắt thanh lãnh dừng ở trên người cô ta, bỗng nhiên cảm thấy ghê tởm vô cùng.

Lại hồi tưởng tới dáng vẻ của Vân Thi Thi mặc bộ lễ phục này phong thái tao nhã cỡ nào, sự đối lập quá mức rõ ràng.

Một trận quạnh quẽ qua đi, Alan cũng lập tức phản ứng, vội vàng khen ngợi: “Mộ Thiếu phu nhân, cô mặc bộ trang phục này…… Ách, thật xinh đẹp!”

Cái này không khen không sao, khen một cái, Mộ Uyển Nhu hoàn toàn sụp đổ.

Nhìn một vòng mọi người xung quanh cô ta, trên mặt mọi người hoặc là xấu hổ hoặc là dại ra, Mộ Uyển Nhu sắc mặt không vui, lại như cũ cố gắng căng miệng cười nói: “Thế nào, chẳng lẽ tôi mặc bộ này trông khó coi lắm sao!”

Hàn Ngữ Yên cười: “Đẹp a, thực sự rất đẹp, rất có khí chất.”

Lời khen quá mức sáo rỗng, thật sự không biết nên khen cái gì tốt nữa.

So sánh cùng ghen ghét vốn là thiên tính của phụ nữ, sao Mộ Uyển Nhu có thể cho phép Vân Thi Thi cướp đi sự nổi bật của cô ta?

Tiểu Dịch Thần lại còn nhỏ, không hiểu hết tâm tư thâm sâu của người lớn, chau mày nói: “Mẹ, mẹ mặc bộ này trông khó coi quá!”

Lông mày Hàn Ngữ Yên chau lại, đứa nhỏ này thật thà quá đi, dám phá đám người khác?

Ai ngờ Tiểu Dịch Thần nói tiếp một câu làm cho Mộ Uyển Nhu muốn thổ huyết: “Bộ lễ phục dạ hội này để chị gái xinh đẹp vừa rồi mặc đẹp mắt hơn! Mẹ không hợp đâu, đổi một bộ khác đi a!”

Mộ Uyển Nhu sắc mặt càng âm trầm.

Hàn Ngữ Yên cười nói: “Trẻ con nói chuyện không có chú ý lời nói, cậu chủ Mộ còn nhỏ, bà Mộ đừng để bụng, cô mặc bộ này thật sự rất đẹp.”

“Hừ, cô nịnh bợ mẹ như vậy, là muốn cho mẹ tôi xấu mặt ở bữa tiệc tối nay sao?”Tiểu Dịch Thần thấy có người nghi ngờ mắt thẩm mỹ của cậu nhóc, sắc mặt không vui.

Hàn Ngữ Yên vừa nghe, trong lòng quả thực hận đến nghiến răng nghiến lợi, sợ Mộ Uyển Nhu tin vào lời nói của con trai, hiểu lầm dụng ý của cô ta, vội vàng nói: “Mộ Thiếu phu nhân, tôi không có ý này!”

Mộ Uyển Nhu trực tiếp làm lơ cô ta, đi đến trước mặt Mộ Nhã Triết, cười hỏi: “Triết, anh xem cái này, đẹp không?”

Cô ta cố chấp mà muốn anh nhận xét một câu.

Ánh mắt những người khác cũng không quan trọng. Một câu khen ngợi của anh thôi còn hơn cả ngàn vạn lời tán thưởng từ người ngoài.

Hiện giờ, cô ta đã vô cùng mất mặt, Mộ Nhã Triết chỉ cần một câu, là có thể vãn hồi nàng mặt mũi.

Chỉ cần anh nói tốt xem, ai dám nghi ngờ!

Lời nói của Mộ Nhã Triết, chính là thánh chỉ, ai dám phản bác.

Mộ Nhã Triết từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô ta, trong mắt lại không có chút nào kinh diễm cùng tán thưởng, chỉ có một tia không kiên nhẫn cùng lạnh băng, khiến cho lòng Mộ Uyển Nhu nguội đi một nửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.