Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1377: Tôi Không Dám Mạo Hiểm



Ai biết Mộ Liên Tước bị điên sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa gì!

“Tôi không dám mạo hiểm, không thể để cho mẹ và anh trai rơi vào nguy hiểm.”

Hữu Hữu dừng một chút, cùng cô bé nhìn nhau: “Yên tâm, cô cứ đợi mệnh lệnh bất cứ lúc nào, tôi có chừng mực.”

“Không được.”

Lisa cố chấp đến cùng, trong lòng cô bé chắc chắn, thiết bị kích hoạt trên tay Mộ Liên Tước chỉ là một cái thùng rỗng, căn bản không có tác dụng gì, ông ta chỉ vùng vẫy giãy chết!

Ông ta lợi dụng để uy hiếp Hữu Hữu, am hiểu đứa nhỏ này sẽ sốt ruột, không thể trơ mắt nhìn mẹ của mình rơi vào nguy hiểm.

Hữu Hữu bình tĩnh hỏi lại: “Như vậy nhỡ đâu là thật thì sao?”

Nếu ấn xuống, thật sự là thiết bị kích hoạt thuốc nổ thì sao?

Lisa đột nhiên nghẹn lời.

Đôi mắt Chu Tước khẽ động, nói vào bên tai cậu, đè thấp giọng: “Tổng giám đốc Vân, chúng ta có súng bắn tỉa, ở cách đây hơn trăm mét, tùy lúc đợi lệnh.”

“Không kịp.”

Hữu Hữu nhíu mày.

Súng bắn tỉa nấp cách đây hơn trăm mét, tùy lúc đợi lệnh, nhưng mà muốn bắn chết, cần phải có lệnh, nhưng nếu không nhận được mệnh lệnh, súng bắn tỉa sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Nếu bây giờ hạ lệnh, chỉ bứt dây động rừng, đến lúc đó Mộ Liên Tước ôm ý nghĩ đồng quy vu tận, muốn ấn nút trước khi ông ta chết, e là bất trắc.

Cậu không thể để xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn nào.

“Cho mày ba giây!”

Mộ Liên Tước hạ tối hậu thư, bắt đầu đếm ngược: “1 - -”

“Chủ nhân, cậu…”

Lisa không có lùi bước.

Hữu Hữu nhìn chằm chằm ánh mắt cô bé, gằn từng chữ: “Tránh ra.”

“2 - -”

Lisa cắn chặt đôi môi, lập tức xoa mạnh mái tóc làm cho chúng hỗn độn, không cam lòng tránh đường.

“3 - -”

Mộ Liên Tước làm bộ, giơ cao nút trong tay lên.

Hữu Hữu đột nhiên cao giọng: “Ông tư, chúng ta thương lượng nhé!”

“Tao không có kiên nhẫn thương lượng với mày!”

Mộ Liên Tước lạnh lùng nói.

Hữu Hữu nhếch môi cười: “Ông tư, bây giờ tôi bằng lòng làm con tin của ông, nhưng ông không nên giở trò gì! Nếu không tôi cũng không có kiên nhẫn.”

Mộ Liên Tước trầm ngâm một lát, lập tức cười ngoan độc, “Được! Nhưng mà tao cũng cảnh cáo mày, không được phép giở trò! Nếu không chúng ta cùng đồng quy vu tận!”

Hữu Hữu mỉm cười: “Có những lời này của ông, tôi còn dám giở trò gì được?”

Dứt lời, cậu cười kiêu ngạo, nâng bước đi về phía ông ta.

Mộ Liên Tước nhìn cậu, giống như quỷ từ địa ngục chui ra, ông ta lộ ra vẻ mặt ghê tởm.

Trên mặt Mộ Lâm Phong không thay đổi, trong lòng giống như trời nghiêng đất lệch, hoàn toàn bị lời nói việc làm của Hữu Hữu làm cho chấn động!

Đứa nhỏ này, lại dứt khoát như vậy?

Vậy mà vì bảo vệ người nhà thương yêu, không tiếc lấy thân mạo hiểm, tạm dừng không nói chuyện khác, riêng điểm này đã làm cho ông ta khâm phục!

Còn nhỏ tuổi mà khí phách như vậy.

Không đơn giản!

Xem ra ông ta vẫn còn khinh thường đứa nhỏ này.

Ngay lúc ông ta giật mình, Hữu Hữu đã đi đến trước mặt Mộ Lâm Phong, kéo áo của ông ta, kéo ông ta đến bên cạnh mình, đồng thời dùng chân đạp Mộ Lâm Phong ra ngoài.

Mộ Lâm Phong bất ngờ không đề phòng, lập tức chật vật ngã nhào trên đất, trực tiếp té ngã, rất chật vật.

Mộ Liên Tước dùng một tay chế trụ yết hầu cậu, trong nháy mắt, toàn bộ lính đánh thuê nghiêm túc hơn, vẫn luôn cảnh giác nhìn chằm chằm Mộ Liên Tước, thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, tùy lúc đợi lệnh.

Hữu Hữu rất bình tĩnh, một chút vùng vẫy cũng không có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.