Chỉ là, sau những chuyện kinh hồn bạt vía dạo gần đây, Mộ Nhã Triết cảm thấy, hiện giờ cũng nên là lúc để cho cậu tiếp xúc với những thứ này rồi!
Lúc trước, anh sắp xếp cho Tiểu Dịch Thần vào quân đội huấn luyện cũng từng bị phản đối.
Thế nhưng anh vẫn cố chấp, kiên quyết để cho cậu nhóc vào doanh trại quân đội đặc chủng, chính là muốn tăng cường thể lực cho con trai!
Hiện tại, Tiểu Dịch Thần đã chứng minh sự lựa chọn lúc trước của anh là rất đúng đắn!
Thế giới này, trước giờ vẫn luôn là cá lớn nuốt cá bé, khôn thì sống mống thì chết!
Kẻ mạnh mới có thể có tư cách định đoạt quy tắc của thế giới.
Mặc dù con trai còn nhỏ, nhưng vì là con anh, cho nên sớm tiếp xúc với những thứ này cũng không phải là chuyện gì xấu!
Giống như Tiểu Dịch Thần, mặc dù không giống những đứa trẻ khác, tuổi thơ gần như đều là chịu huấn luyện khắc nghiệt, thế nhưng thực tế chứng minh rằng, cậu đã trở thành một người mạnh mẽ.
Hữu Hữu lại ra tay lần nữa, "pằng pằng" hai tiếng, bắn trúng chân Mộ Liên Tước, máu bắn tung tóe, lúc này Mộ Liên Tước đau đến tê liệt, ngay cả sức lực kêu gào cũng không còn, cả người giật giật một hồi, rên rỉ vài tiếng, đau đến chết lịm!
Ánh mắt vốn trong vắt của Hữu Hữu lúc này lại nhiễm một màu đỏ tươi, chứa đầy thù hận, chỉ nghĩ đến việc ông ta khiến mẹ và Tiểu Dịch Thần đau khổ, cậu đã hận không thể nghiền nát ông ta!
Cậu đi tới, nhắm ngay eo Mộ Liên Tước nã một phát súng.
Một phát súng này khiến máu tươi bắn tung toé trên mặt cậu.
Một tia máu bắn lên gò má, cậu lại giống như không hề hay biết, híp mắt lại, lạnh lùng mím môi.
Mộ Liên Tước trúng mấy phát súng liên tục, máu chảy ra không ngừng, toàn thân càng ngày càng lạnh!
Lúc này, ông ta lại hy vọng Hữu Hữu có thể để ông ta chết một cách nhanh chóng!
Nhưng mà đương nhiên Hữu Hữu không muốn như thế, cậu muốn ông ta phải đau đớn, vì thế chậm rãi bắn từng phát một, chĩa súng vào những vị trí không nguy hiểm đến tính mạng.
Bộ dạng này của cậu giống như đang phát tiết!
Phát tiết sự oán hận trong lòng cậu!
Hữu Hữu hạ mắt, vẻ mặt không cảm xúc. Mấy phát đạn vừa rồi đều bắn trúng người Mộ Liên Tước, ông ta đau đến mức toàn thân đều tê dại, máu chảy ra không ngừng, miệng vết thương nóng bỏng nhưng thân nhiệt lại giảm, cả người cảm thấy ớn lạnh.
Hữu Hữu bắn liên tục tám phát, nhưng mỗi một viên đạn đều tránh đi những vị trí nguy hiểm, vì thế Mộ Liên Tước chỉ có thể tiếp tục chịu đau đớn, chỉ cảm thấy sống không bằng chết!
Lần đầu tiên ông ta thấy khiếp sợ một đứa bé như vậy!
Trong mắt cậu nhuộm đầy sắc đỏ, chỉ nhìn thấy nỗi thù hận!
Ông ta trúng rất nhiều phát súng nhưng không có một phát nào là trí mạng, chỉ có thể kéo dài hơi tàn, ngược lại làm ông ta thêm thống khổ!
"Mày... Mày để tao được chết một cách nhanh chóng đi!"
Mộ Liên Tước há mồm, giọng điệu như đang!
Ông ta không muốn bị hành hạ như thế!
Chịu hành hạ như thế, còn không bằng chết một cách nhẹ nhàng!
"Ông tư, tôi còn chưa hết hứng thú, sao có thể để cho ông chết như vậy?"
Giọng điệu Hữu Hữu thờ ơ lười biếng, lạnh lùng nói xong thì giơ chân lên, giẫm lên miệng vết thương trên bụng ông ta.
Cậu vừa đặt chân lên, trong nháy mắt, máu theo miệng vết thương trào ra.
"Đừng..."
Mộ Liên Tước đau đến mức kêu lên một tiếng, trên mặt trắng bệch.