Đầu ngón tay của cậu nhẹ nhàng chọc chọc đôi má non mềm Vân Thi Thi, nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu: "Mẹ, con không nỡ gả mẹ ra ngoài. Suy nghĩ này, vô cùng ích kỷ, đúng không?"
Ánh mắt cậu rơi trên khuôn mặt trầm tĩnh lúc ngủ của Vân Thi Thi, đột nhiên, trên mặt hiện lên vẻ phức tạp.
Quả thật không nỡ.
Chuyện là như thế nào?
Đó là một cảm giác vô cùng kì lạ.
Thật giống như người mà mình cẩn thận nâng niu, liều mạng bảo vệ từ trước tới nay, một ngày kia, đột ngột không còn thuộc về cậu nữa.
Từ phương diện nào đó mà nói, sao lại không phải một loại mất mác?
Hoặc là, đã sáu năm, cậu và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, bên nhau không rời.
Gả mẹ ra ngoài, cảm thấy được có phần cô quạnh.
Cô quạnh như vậy, không phải Mộ Nhã Triết và Tiểu Dịch thần có thể bù đắp.
Giống như lời Lý Hàn Lâm nói, trên phương diện nào đó, tâm trạng của cậu, quả thật giống cha không nỡ gả con gái.
Hữu Hữu thở dài một tiếng, hạ mi mắt.
"Nhưng mà, mẹ cứ yên tâm, mẹ hạnh phúc, mới là hạnh phúc của con. Nếu mẹ không hạnh phúc, thì từ trước tới nay Hữu Hữu cố gắng như thế, không phải thành công dã tràng sao?"
Nghĩ tới đây, cậu nghiêng người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Vân Thi Thi.
"Mẹ yêu, ngủ ngon!"
Dứt lời, cậu tỉ mỉ nhét lại góc chăn cho cô, lặng yên không tiếng động rời khỏi.
Lúc Mộ Nhã Triết đỗ xe xong, đi tới, Hữu Hữu đã rửa mặt xong, hơn nữa cũng thay áo ngủ.
Đứng trước cửa, cậu dụi dụi mắt.
"Cha, ngủ ngon nha...!"
Mộ Nhã Triết cười mỉm, "Bảo bối, ngủ ngon!"
Hữu Hữu cười, vẫy vẫy tay nhỏ, vừa muốn gian phòng, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, lại đi đến trước mặt Mộ Nhã Triết, thần bí ngoắc ngón tay với anh.