Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1400: Giả Chết



Tiểu Dịch Thần không biết trả lời như thế nào, nhìn chăm chú mặt đất cầu cứu.

Kết quả lại thấy Hữu Hữu vẫn còn đang nằm trên mặt đất, không nhúc nhích, rõ ràng là giả chết.

Tiểu Dịch Thần đen mặt lại.

Hành vi này của Hữu Hữu, rõ ràng là hành vi bán đứng đồng đội!

Lúc này thằng nhóc đó đang không ngừng thôi miên trong lòng mình, cậu đi ngang qua, cái gì cũng không biết…

Cậu vô tội.

Bây giờ đứng ra pha trò, chắc chắn là lỗi thời.

Nếu bất hạnh bị phát hiện, Hữu Hữu thông minh như vậy, có thể trốn thoát một kiếp này.

Mộ Nhã Triết liếc nhìn “Tử thi” trên mặt đất một cái, khóe môi co rút một phen, lập tức vươn mũi chân ra, nhẹ nhàng đá vào cái mông nhỏ tròn tròn của cậu.

Này…

Anh nói: “Đứng dậy.”

Hữu Hữu vẫn không nhúc nhích, nằm trên mặt đất không để ý đến anh.

ừm… Không có phản ứng.

Một chút cũng không có phản ứng…

Mộ Nhã Triết nhíu mày, ngực đột nhiên cứng ngắc, có chút lo lắng!

Anh nhớ rõ, vừa rồi Hữu Hữu xông lên trước, ngã sấp lên mặt đất, sau đó là Tiểu Dịch Thần không đề phòng ngã lên người cậu, nặng nề đè cậu dưới người, không biết đụng vào đâu.

Mộ Nhã Triết ngồi xổm xuống, vươn tay, vốn định nhéo gương mặt cậu, nhưng lập tức bế thằng nhóc mềm nhũn trên đất dậy, lật người.

Mộ Nhã Triết liếc mắt một cái liền trông thấy cái trán cậu đỏ vì bị đụng, hình như bị thương rồi.

Sau đó cậu thuận thế ngẩng đầu lên, đôi mắt vô tội mở to, chớp chớp, đôi mắt phiếm hơi nước, hình như ngã đau, ánh mắt khẽ chớp, có vài giọt nước mắt trong suốt lăn xuống, chảy xuống má.

“Cha, đau quá…”

Cậu mềm nhũn kêu một tiếng, lại phối hợp với đôi mắt đẹp vô tội, ấm ức và u oán nhìn anh.

Mộ Nhã Triết lập tức không tức giận nữa.

Tiểu Dịch Thần đứng bên cạnh lại càng cả kinh há to miệng.

Còn có thể như vậy sao?

Chỉ thấy Hữu Hữu ấm ức mím mím môi, lên án nói: “Cha, sao cha lại đột nhiên mở cửa! Hại con không đứng vững, ngã sấp xuống rồi.”

Mộ Nhã Triết cực kỳ ấm ức, cực kỳ oan uổng.

“Ai bảo các con đứng ngoài cửa nghe lén?” Anh không vui nói.

“Hu hu hu - -” Hữu Hữu bi thương ôm ngực, giống như càng ấm ức, đem đau đớn khắc họa thành lập luận sắc sảo, “Sao cha lại đổi oan cho con? Nghe lén sao? Sao Hữu Hữu có thể làm chuyện đê tiện như vậy được chứ!? Hừ hừ! Hữu Hữu tức giận rồi!”

Mộ Nhã Triết bị vài ba câu oán hận của cậu làm cho á khẩu không trả lời được.

“Bảo bối tâm tính thiện lương…”

Mặt Mộ Nhã Triết đen lại.

Tiểu Dịch Thần đứng bên cạnh trừng lớn mắt hơn nữa, hít vào một hơi.

“Không phải nghe lén, vậy hai đứa đứng ở cửa làm gì?”

Mộ Nhã Triết hỏi ngược lại một câu, hoài nghi quan sát cậu lệ rơi đầy mặt.

Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần liếc nhau một cái, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Chúng con chỉ đi ngang qua thôi!”

Khóe môi Mộ Nhã Triết giật giật càng lợi hại hơn, tròng mắt hơi híp lại, rõ ràng là ôm thái độ hoài nghi: “Đi ngang qua sao?”

“Dạ! Đi ngang qua!” Hữu Hữu nghiêm túc nói.

Mộ Nhã Triết không tin chuyện này.

“Nhóc lừa đảo.”

“Con nói thật mà.”

Hữu Hữu đột nhiên lau nước mắt đi, cười tao nhã giống như thân sỉ nhỏ lễ phép khiêm tốn, “Kỳ thật con vừa làm bữa sáng xong, muốn đến chào buổi sáng cha và mẹ! Thuận tiện hỏi một chút, khi nào thì cha và mẹ dùng bữa sáng ạ?”

Nói xong cậu chớp chớp mắt, trong mắt giống như chứa đầy sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.