Có thể Vân Thi Thi này thực sự không hiểu được ngụ ý bên trong, điều này cũng không thể trách các cô được.
Sau khi phỏng vấn kết thúc, cô ta không nhịn được lên tiếng: "Vân Thi Thi, cho cô cơ hội, cô cũng không biết đường mà nắm lấy! Thật sự là uổng phí công sức người quản lý của cô, dặn dò tôi phải làm như vậy! Vậy mà cô chẳng hiểu gì cả, bỏ qua hết lần này tới lần khác!"
Vân Thi Thi cười: "Vậy thì phải cám ơn phóng viên đây rồi! Khi nào bộ phim ra mắt, tôi mời cô đến xem nha."
Người phóng viên triệt để hết chỗ nói rồi, nhưng cũng bị vẻ thắng thắn, khả ái của cô đả động phần nào.
Cô không có chút bộ dạng kệch cỡm nào, nhưng người như vậy trong làng giải trí quả thực rất ít.
An Địch đang muốn đi, chợt nhớ tới cái gì, liền đi tới trước mặt Vân Thi Thi, sắc mặt không hề có ý tốt, tràn đầy địch ý.
Vân Thi Thi cảnh giác nhìn cô ta, còn tưởng rằng cô ta chuẩn bị làm khó mình, đã thấy An Địch vẻ mặt nghi ngờ hỏi: "Cô vừa rồi... tại sao không trả lời theo kịch bản gốc?"
"Cái gì?"
"Đừng có giả ngu!"
An Địch đeo túi xách, vẻ mặt lạnh lùng: "Tôi vừa mới đọc được bản thảo cho buổi phóng vấn này, trên đó rõ ràng ghi chủ yếu là về tin đồn tình cảm giữa cô và Tinh Trạch, cô tại sao không theo đó mà trả lời, lại hết lần này tới lần khác né đi?"
Cô ta vừa mới tình cờ xem được bản thảo kia, trong đó ngoại trừ một số câu hỏi về điện ảnh, còn lại chủ yếu vẫn là xoay quanh chuyện tình cảm không rõ ràng giữa cô và Cố Tinh Trạch.
Kết quả, lại bị cô hết lần này tới lần khác lấp liếm đi.
Phóng viên kia thậm chí tức đến thổ huyết rồi, cuối cùng còn không biết nên hỏi cái gì nữa.
Lúc trước ở trong mắt An Địch, Vân Thi Thi là một người lòng dạ rất thâm sâu, làm một người mới xuất đạo, đã được nhận vai diễn trong phim của đạo diễn Lâm Phương Thiên, thậm chí có tin đồn tình cảm không rõ ràng với Cố Tinh Trạch.
Nếu như không có chút tâm kế, làm sao có thể nổi lên nhanh được như vậy?
Cô ta ở sát cái ngành giải trí này đã lâu, những nữ diễn viên ở đây, không có mấy ai là trong sạch cả.
Phần lớn phía sau đều có người bợ đỡ.
Vân Thi Thi này nhất định cũng không ngoại lệ.
Cô ta cũng không hề lạ, Vân Thi Thi này là muốn mượn tin đồn với Cố Tinh Trạch để tạo scandal, không từ thủ đoạn để bản thân nhanh được nổi tiếng.
Rõ ràng khi nãy là một cơ hội cực kỳ tốt, vậy mà cô lại bỏ nỡ?
Điểm này khiến An Địch có chút khó hiểu.
Vân Thi Thi vẻ mặt thờ ơ, nói đúng sự thật: "Bởi vì tôi quên mất bản thảo rồi."
An Địch ngẩn ra, lập tức thẹn quá hóa giận: "Quên đọc bản thảo? Tôi van cô! Cô cứ như vậy không coi trọng cuộc phỏng vấn này tý nào sao?"
Vân Thi Thi này là cậy có Tần Chu ở phía sau giúp đỡ, mới có thể "đặc biệt trúng tuyển" vào cuộc phỏng vấn của tạp chí Ba Toa, vậy mà đến bản thảo cũng không chịu đọc?
Còn có người nào như cô ta sao?
Vân Thi Thi nhàn nhạt nói: "Không phải là tôi không coi trọng..."
"Vậy vì sao?"
"Tôi chỉ là không thích diễn kịch ngoài đời thực!"
"..."
An Địch giật mình.
Vân Thi Thi tiện đà nói: "Diễn phim là công việc của tôi, công việc là công việc, có thể trong thực tế, tôi muốn tôi chính là tôi. Không phải đeo thêm mấy lớp mặt nạ khi diễn phim nữa."
...
Khi lời nói đó kết thúc, không khí liền rơi vào trầm mặc.
An Địch vẻ mặt khiếp sợ nhìn Vân Thi Thi, không nghĩ tới cô lại trả lời như vậy.
Yên lặng giống như cả một thế kỷ, An Địch bỗng nhiên "phốc" một cái bật cười.
"Cô cười cái gì?" Vân Thi Thi nghi ngờ hỏi.
An Địch trả lời: "Cô thực là... tôi lăn lộn trong này bao nhiêu năm, cũng chưa từng thấy một người nào như cô!"