Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1412: Nói Mà Không Chịu Trách Nhiệm, Sẽ Khiến Người Ta Rất Đau Lòng



Vòng giải trí này chính là như vậy!

Đừng xem người này bề ngoài ngăn nắp xinh đẹp, rất nhiều người có tiền và quyền muốn kiếm vài nữ nghệ sĩ để mua vui, xét đến cùng, những người đó chẳng khác con hát là mấy, một khi đã bước chân vào đây, ai cũng như ai, đều phải đeo mặt nạ lên mặt.

Lúc thì diễn kịch với khán giả, lúc thì diễn kịch với đạo diễn, lúc lại diễn kịch với chính cả bản thân mình.

Càng hơn nữa, có một số nữ nghệ sĩ lựa chọn kết hôn với những người đàn ông cùng trong nghề, đều là quan hệ đôi bên cùng có lợi, sau khi kết hôn, đều là mệnh ai người đấy lo.

Có thể tưởng tượng sao?

Người bao dưỡng phía sau, cũng là người nắm hư vinh cả đời mình.

Cuộc sống bình thường hoàn toàn bị phá vỡ.

Vì vậy, ở trong nhận thức của cô, Vân Thi Thi cũng chẳng khác gì đám người đó, nên càng cảm thấy khinh thường.

Chỉ là... Vân Thi Thi lại hoàn toàn thay đổi suy nghĩ đó của cô.

Rõ ràng có cơ hội nhưng lại không nắm lấy, hoàn toàn khác với những người kia, hao tâm tổn sức để được nổi tiếng.

An Địch lúc đầu cho rằng, Vân Thi Thi đang diễn kịch trước mặt cô, nhưng mà trong khoảng thời gian này, ánh mắt cô vẫn thủy chung dán vào người cô ta.

Căn bản là nhìn không ra nửa điểm giả dối.

Một cô gái rất thẳng thắn.

Cô trong nghề nhiều năm như vậy, đã sớm luyện được đôi mắt sắc bén, thật hay không thật, giả dối hay không giả dối, cô đều có thể nhìn ra.

Vân Thi Thi này không hề giả dối!

Bỏ đi những thứ khác, riêng việc Vân Thi Thi không lợi dụng tin đồn với Cố Tinh Trạch, cô đã rất tán thưởng.

Vì vậy, An Địch có chút xấu hổ lên tiếng: "Vân Thi Thi, xin lỗi cô! Lúc trước, tôi còn tưởng cô giống với những người khác, không từ thủ đoạn! Là tôi trách oan cô rồi, nếu như có gì mạo phạm, mong cô lượng thứ!"

Vân Thi Thi ngoéo môi một cái, lập tức cũng lơ đễnh cười: "Haha, không có gì, nếu như phải xin lỗi, thì là tôi nên xin lỗi cô mới đúng."

"Vì sao?" An Địch nhíu mày, không hiểu ý của cô.

Vân Thi Thi thẳng thắn nói: "Kỳ thực, tôi và Cố Tinh Trạch không phải là quan hệ trai gái, lúc trước, là tôi cô ý nói như vậy!"

"Có ý gì?"

An Địch có chút ngoài ý muốn.

"Không có ý gì cả!"

Vân Thi Thi, bổ sung thêm: "Tôi chỉ là muốn cho cô biết, nói mà không chịu trách nhiệm, sẽ khiến người ta rất đau đớn."

Câu này vừa nói ra, lập tức khiến An Địch ngẩn người, trên ngực giống như bị người ta đâm một cái.

Sắc mặt tái đi, có chút áy náy và xấu hổ.

Cô hiểu dụng ý của Vân Thi Thi.

Đây là đang để cô đặt mình vào để cảm nhận, không chịu trách nhiệm cho lời nói của mình, sẽ có bao nhiêu ghê tởm.

Từ lúc mới gặp măt, cô liền ôm một bụng ác ý với Vân Thi Thi, thậm chí dùng những lời sắc bén để lăng mạ, châm chọc...

Cô có thể không hiểu được hết, những lời mà cô nói với Vân Thi Thi, có bao nhiêu sát thương.

Vì vậy, đây là Vân Thi Thi có chút vặn vẹo lại, để cô suy nghĩ.

"Xin lỗi, là tôi sai, suy nghĩ quá non nớt!" An Địch nói lời xin lỗi từ đáy lòng.

Cô chính là người như vậy, đúng thì bảo đúng, sai thì nhận sai, không có khái niệm cố chấp.

Vân Thi Thi cũng không để trong lòng, lắc đầu: "Không sao! Về sau, chúng ta có thể làm bạn!"

Cô cảm thấy cách làm người của An Địch cũng không có gì là sai.

Chuong 1413: Em muốn dựa vào bản thân mình

Từ lúc mới gặp gỡ, ấn tượng của An Địch đối với cô quả thực rất không tốt, thậm chí là có ác cảm, nhưng khi trang điểm và tạo hình cho cô vẫn rất nghiêm túc, điều này nói rõ, cô chỉ là tính phổi bò, có trách nhiệm trong công việc.

Chỉ cần điểm này, đủ để chứng minh cô là người đáng để kết bạn.

Hơn nữa, sau khi An Địch ý thức được sai lầm của mình, liền cảm thấy áy náy, Vân Thi Thi vô cùng coi trọng điểm này.

Vân Thi Thi đưa tay ra, đưa tới trước mặt cô.

Tròng mắt An Địch có chút khó hiểu, nhìn cô, sau đó liền hiểu, cười nhạt đưa tay ra.

Nắm lấy tay nhai.

"Tốt."

Lúc gần đi, An Địch bỗng nhiên không yên tâm hỏi một câu: "Cô và Tinh Trạch thật sự là quan hệ trai gái sao?"

Vân Thi Thi hoàn toàn cạn lời, bất đắc dĩ đầu hàng: "Xin cô đó! Tôi chưa bao giờ nói láo cả, không có là không có, lừa cô tôi được gì sao?"

"Tôi có thể hỏi thêm một câu hay không?"

An Địch tò mò tiến tới gần Vân Thi Thi: "Tinh Trạch có bạn gái hay chưa?"

"Hình như không có!"

Vân Thi Thi nói.

"Hình như?" Cô có chút hoài nghi.

Vân Thi Thi cẩn thận suy nghĩ: "Hằn là... không có đâu!"

Chí ít cô cũng chưa từng nghe nói đến.

"Tôi và Tinh Trạch cũng không thân nhau đến mức như vậy đâu."

An Địch gật đầu, trên mặt vui mừng lạ thường, trong lòng liên tục nhảy nhót.

"Thi Thi, cám ơn cô!"

An Địch cám ơn từ tận đáy lòng, sau đó liền để lại một nụ hôn gió, rời đi.

Lúc xế chiều, Tần Chu gấp gáp trở về, anh nhận được điện thoại của người phóng viên, lập tức tức giận trở về gặp Vân Thi Thi.

"Em có biết anh tốn bao nhiêu công sức mới có được buổi phỏng vấn đó không? Không phải đã soạn sẵn bảo thảo cho em rồi sao? Em không thèm nhìn đến à? Đó là bản thảo mà anh thức cả đêm để soạn, khổ sở chuẩn bị, vậy mà em đến đọc cũng không thèm đọc, đi trả lời vớ vẩn!"

Tần Chu quả thực tức điên rồi.

Vậy mà khi anh đang chuẩn bị công tác chuẩn bị, lại nhận được điện thoại của người phỏng vấn, nói rằng Vân Thi Thi hoàn toàn không chịu phối hợp.

Tần Chu biểu cảm như sắp khóc.

Tạp chí Ba Toa đâu phải ai cũng được lên?

Nhiều thiếu nữ, ngôi sao nổi tiếng hơn nữa cũng chưa chắc được đâu!

Phải biết rằng Vân Thi Thi mới xuất đạo, danh tiếng cũng chưa hề có, giá trị trong ngành lại càng không, có thể lên Ba Toa, tất cả là nhờ vào công sức của anh.

Có thể có cuộc phỏng vấn này, hoàn toàn là do mặt mũi của anh.

Kết quả, khi mọi thứ tưởng như đã xong, cô lại đi trả lời tùy hứng, người phóng viên bị chọc cho phát khóc, không làm gì được.

Vân Thi Thi tội nghiệp nhìn Tần Chu, nhưng vẫn ngoan ngoan nghe anh mắng, không có cãi lại.

"Thi Thi, tin đồn của em với Tần Chu là kế hoạch của cả đội đã định trước, đồng thời, trước đây cũng hỏi qua ý kiến của em, em cũng đâu có phản đối? Thế nhưng khi cơ hội tới trước mặt, lại không biết quý trọng? Bao nhiêu người khác muốn có scandal với Tinh Trạch còn không được, em đã có, tại sao lại không biết quý trọng?"

Tần Chu rất là khó hiểu.

Vân Thi Thi không cam lòng nói: "Bởi thì em muốn dựa vào thực lực của chính mình, không muốn mượn danh tiếng của Tinh Trạch."

Cô nói lời trong lòng mình, khiến Tần Chu ngẩn ra.

Sau một lát, anh bất đắc dĩ nhìn cô, thở dài một tiếng: "Anh biết tâm tình của em, nhưng, cái quy tắc trong vòng giải trí này, em không thể không theo."

Mỗi người vì để nổi tiếng, đều phải liên tục cạnh tranh, thậm chí là phải bỏ mạng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.