Lâm Chi cười lạnh, lập tức, khinh miệt trên dưới đưa mắt đánh giá cô vài lần, mặt không thay đổi nói: "Ha ha, có vài nữ ngôi sao, mới vào nghề, liền ngông cuồng dựa vào tài nguyên lăng xê lên trên? Vân Thi Thi, cô cho rằng tôi không biết cô đang diễn trò gì sao? Làng giải trí bao nhiêu người mới thủ đoạn bẩn thỉu như cô, vì để lên trên được chuyện gì làm không được? Đừng cho rằng tôi không biết, những thủ đoạn không sạch sẽ cô làm!"
Dừng một chút, cô ta lại cực kỳ châm chọc mà nói: "Cô cho rằng hội trường này là họp chợ sao? Muốn đến liền có thể đến? Nơi này là tuần lễ thời trang, không phải nơi để cô chơi nhà chòi, muốn chơi, cô về nhà mà chơi, đừng nên ở chỗ này, mất mặt xấu hổ!"
Cô ta vừa mới dứt lời, lập tức liền nhìn về phía Vân Thi Thi, đã thấy trên mặt cô không có chút tức giận nào.
Bây giờ cô, thực sự làm được vinh nhục không sợ hãi.
Cho dù nhục nhã lớn hơn nữa, cô cũng có thể đối mắt nhẹ như mây gió.
"Nói xong chưa?"
Chờ Lâm Chi nói xong, Vân Thi Thi nhàn nhạt hỏi lại, dường như người vừa rồi Lâm Chi không lựa lời nói nhục nhã, lại không phải cô.
"Da mặt cô thật là quá dày!"
Lâm Chi càng nhìn thấy gương mặt như mây trôi nước chảy của cô, càng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta căm hận nhất vẻ mặt thanh nhã mà lạnh tạnh như vậy.
Như vậy, cảm giác thật giống như, lời nhục nhã vừa rồi cô ta nói, chính mình hiển nhiên giống như một kẻ hề trên nhảy dưới tránh, xù lông lên, thành chuyện tiếu lâm!
Mà xác thực, ánh mắt Vân Thi Thi nhìn về phía cô ta, lại giống như đang xem một chuyện cười!
"Lâm Chi, nói da mặt dày, cô cũng gọi là khiến tôi mở mang kiến thức, cái gì gọi là mở mắt nói lời bịa đặt."
Vân Thi Thi bỗng nhiên mỉm cười nhếch môi, nhàn nhạt cười một tiếng, phối hợp với khuôn mặt đã được trang điểm kĩ, nghiêm chỉnh một bộ trang nhã cao quý ung dung điển hình, sang trọng bức người.
Cô cao hơn Lâm Chi nửa cái đầu, bởi vậy khi Vân Thi Thi học dáng vẻ Lâm Chi, cũng hơi nâng chiếc cằm mê người lên, đến mức Lâm Chi không thể không ngẩng mặt lên mà nhìn cô, cái này khiến cô nhất thời cảm giác mình thấp hơn phân nửa Vân Thi Thi.
"Tôi là nhận thư mời của nhãn hiệu đến xem trình diễn, nếu như cô có ý kiến, tìm tôi làm được cái gì? Nếu cô cảm thấy tôi không xứng với khí chất và phong cách của sân khấu này, vậy thì cô xứng sao?"
Vân Thi Thi giải thích, lại lạnh lùng đánh giá cô ta một phen, lập tức, trên mặt hiện ra một tia chán ghét: "Luận khí chất, tôi kỳ thật rất hoài nghi, cô làm sao có thể trở thành người phát ngôn của Louis Vuitton? Để cô so khí chất với tôi, cô đang nói đùa."
Giọng điệu của cô cực kỳ ngạo mạn, không chút nào che lấp sự sắc sảo và ngạo khí, đem những lời Lâm Chi vừa nhục mạ cô, hung hăng đáp lễ.
Lâm Chi bị đánh thẹn quá hoá giận, mặt đỏ lên, trợn mắt ngước lên nhìn: "Cô nói cái gì?"
"Tôi nói, luận khí chất, cô không xứng để đánh đồng với tôi."
Vân Thi Thi dừng một chút, lập tức, từ bên trong túi xách nhỏ ưu nhã lấy ra một tấm thư mời, ở trước mặt cô vẩy vẩy:"Đây là thư mời, mở to mắt cô ra mà nhìn cho rõ ràng."
Lâm Chi thấy rõ ràng rồi.
Đích thật là thư mời Louis Vuitton phát ra ngoài.
Cô vậy mà lấy được thư mời của Louis Vuitton?
Lâm Chi sững sờ ngay tại chỗ.
Vân Thi Thi vừa muốn tiến vào phòng VIP, Lâm Chi bỗng nhiên siết chặt nắm đấm, kéo cánh tay của cô qua, ngôn từ sắc bén nói: "Cho dù cô lấy được thư mời thì như thế nào? Ai biết thư mời này cuối cùng là thật hay giả?"
"Lâm Chi, cô muốn thế nào, đừng vô lễ thành cá tính!"
Lâm Chi hất cằm: "Được! Tôi liền xem như cô nhận được thư mời của nhãn hiệu!"