Mẹ mặc bộ lễ phục này, thực sự là như người trời, giống như một tiên nữ, đẹp đến không còn lời nào tả hết!
Tuy nhiên phản ứng tiếp theo, ngay lập tức cảm thấy có chút thất vọng.
Rõ ràng cậu đã đưa cho mẹ một bộ lễ phục, tại sao mẹ lại không mặc?
Cậu lựa chọn lâu như vậy, chỉ vì để mẹ có thể mặc đồ thật xinh đẹp trên tại tuần lễ thời trang, vậy mà trong tấm hình được đăng trên weibo, mẹ lại mặc một bộ lễ phục khác, trong lòng cậu khó tránh khỏi cảm thấy mất mát, không khỏi có chút thất bại!
Tiểu Dịch Thần đứng một bên, nhìn tấm hình, tư thái Vân Thi Thi ưu nhã mà cao quý, trong nháy mắt hóa thân thành fan cuồng.
“Mẹ thật là đẹp…”
Cậu thật cố gắng nhịn xuống, mới không nhào tới liếm màn hình.
Hữu Hữu lành lạnh liếc cậu một cái: “Mộ Dịch Thần, anh thật có tiền đồ.”
Tiểu Dịch Thần ủy khuất giải thích: “Làm sao? Mẹ đẹp như thế, em không cho là vậy sao?”
Hữu Hữu ngẩn người, ánh mắt nặng nề rơi vào trên màn hình, nhìn tấm hình của mẹ, ánh mắt không khỏi ánh lên vài phần hâm mộ.
“Đẹp…”
Cậu kìm lòng không được mà bật ra, không tự chủ cảm thán.
Mặc dù mẹ không mặc lễ phục cậu đưa, cảm thấy rất mất mát, nhưng mẹ mặc bộ lễ phục này, thực sự là rất đẹp, trong nháy mắt làm bánh bao nhỏ cảm thấy thật thỏa mãn.
Đang lúc cậu ngây người không rời mắt khỏi màn hình thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Cậu ấn nhận cuộc gọi, giọng Cung Kiệt có vẻ đắc ý, từ trong ống nghe bay vào tai cậu.
Cung Kiệt: “Cháu ngoại nhỏ, thấy bức hình mẹ cháu ở trên weibo đẹp không?”
Hữu Hữu: “…”
Cậu giật mình một cái, ngay sau đó, hoài nghi nheo nheo mắt.
“Cậu cũng theo dõi weibo mẹ à?”
"Ừ hừ." Cung Kiệt thản nhiên thừa nhận.
Anh ta lập weibo chính là vì Vân Thi Thi, trong danh sách theo dõi cũng chỉ có mình Vân Thi Thi và phòng làm việc của cô, chỉ để theo dõi các hoạt động của Vân Thi Thi.
Vân Thiên Hữu nghe giọng nói anh đắc ý như vậy.
Trí thông minh lập tức hoạt động, liền đánh hơi được có gì đó khả nghi.
“Bộ lễ phục này của mẹ… Là cậu đưa?”
"Ừ hừ!"
Giọng Cung Kiệt lại càng đắc ý hơn, ngay sau đó, không khỏi dương dương tự đắc hỏi: “Lễ phục mẹ cháu mặc là cậu đặc biệt lựa chọn từ rất nhiều bộ đấy! Có đẹp không?”
“…”
Lại là anh.
Trong nháy mắt Hữu Hữu thấy không cam lòng, cực kì không hài lòng!
Cậu còn tưởng rằng lễ phục Vân Thi Thi mặc là do thương hiệu sắp xếp chứ, không ngờ, lại là Cung Kiệt đưa.
Đây rõ ràng là anh chạy tới đây diễu võ dương oai mà.
A a —— thật là không cam lòng!
“Cậu nhỏ à, cậu đang thể hiện thẩm mỹ với cháu à?”
Hữu Hữu không phục hừ lạnh một tiếng.
Cung Kiệt cũng cười cười.
Nụ cười này khiến trong lòng Vân Thiên Hữu cực kỳ không thoải mái.
Ê ẩm!
Hữu Hữu không khách khí chút nào cúp điện thoại luôn, khoanh hai tay trước ngực ngồi dựa vào ghế, tức giận, đôi mắt thẳng tắp nhìn vào Vân Thi Thi xinh đẹp tuyệt sắc trên tấm hình kia, khuôn mặt nhỏ cực kỳ giống một cục bột nhỏ mềm mại đang bị nung nóng lên.
Vẻ mặt Tiểu Dịch Thần ngồi trước máy tính vẫn như cũ, si mê không rời mắt khỏi Vân Thi Thi, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt loan cong cong hình trăng lưỡi liềm sáng lên theo nụ cười của cô.
"Mẹ thật là đẹp... Thật là quá đẹp... Đẹp quá đi mất..."
Hữu Hữu buồn phiền bực dọc: “Im miệng lại!”
Dứt lời, cậu tắt cửa sổ weibo, đứng lên đi tới trước giá sách, cầm lên một quyển sách tham khảo ngồi trên ghế salon xem.
Tiểu Dịch Thần lặng lẽ lẩm bẩm một câu: “Làm gì vậy! Chẳng hiểu sao tự nhiên lại tức giận…”
“Yên tĩnh một chút!”
Hữu Hữu không nhịn được lại nói, rồi tiếp tục đọc sách.