Cô ta còn tưởng rằng Lâm Chi sẽ giải vây giúp cô ta, không ngờ Lâm Chi lại hắt toàn bộ chậu nước đục lên người cô ta!
Lúc này, trong lòng Tiểu Linh vừa uất ức vừa thất vọng, muốn nói lại thôi.
"Nói, có phải là cô hay không? Có phải là do cô làm hay không?"
Lâm Chi trợn mắt, trong lời chất vấn còn mang theo sự thất vọng và đau lòng. Diễn xuất của Lâm Chi quả thật rất tốt, nhất là ở phía sau, cô ta diễn thuần thục cứ như thật!
Tiểu Linh mở to hai mắt, khẽ nhếch môi, vì thái độ đột ngột thay đổi của Lâm Chi mà trở tay không kịp!
Giữa một đống người vây quanh như vậy, Lâm Chi là người nhà duy nhất của cô ta.
Thế nhưng ngay cả người nhà duy nhất này cũng lớn tiếng chất vấn cô ta, cô ta sợ tới mức chân mềm nhũn rồi.
Tại sao lại thế?
Đây chẳng phải là việc Lâm Chi sai cô ta làm sao, tại sao bây giờ lại lớn tiếng chất vấn cô ta như thế?
Bây giờ Lâm Chi không giải vây giúp cô ta thì thôi, lại còn hắt nước bẩn lên người cô ta, bắt cô ta gánh toàn bộ tiếng xấu, tại sao cô ta lại phải chịu oan uổng như thế chứ?
Nhưng mà cũng không thể trách Lâm Chi không giúp cô ta.
Dưới tình huống này còn có thể làm gì khác sao? Cho dù Lâm Chi có muốn giải vây giúp cô ta thì cũng sẽ tự làm bản thân mình bị liên lụy.
Lâm Chi là người biết xoay theo chiều gió, vừa nhìn thấy tình hình không ổn liền tự tìm cách gạt bỏ trách nhiệm khỏi người mình, về khoản này không thể không cảm khái Lâm Chi quả là rất cao siêu!
Tần Chu nheo mắt lại, trong lòng có rất nhiều hoài nghi đối với Lâm Chi.
Không cần nghĩ cũng biết Tiểu Linh là bị sai khiến, nếu không phải do Lâm Chi sai khiến thì với lá gan của cô ta làm sao có thể nghĩ tới chuyện đến phòng thay đồ của Vân Thi Thi để lén chụp ảnh?
Lâm Chi nháy mắt ra hiệu với Tiểu Linh, muốn cô ta phối hợp diễn kịch với mình.
Chỉ đáng tiếc là lúc này Tiểu Linh đang vô cùng hoang mang lo sợ, làm sao để ý đến ánh mắt cô ta?
Chỉ thấy Tiểu Linh nơm nớp rụt vai lại, một hồi thì nhìn sắc mặt âm trầm của Tần Chu, một hồi lại liếc mắt nhìn vẻ mặt khiến người ta kính sợ của Mộ Nhã Triết, trong lòng vô cùng sợ hãi, khóe miệng run rẩy không ngừng: "Tôi... không có... Tôi thật sự không có..."
Vân Thi Thi chán ghét nói: "Tôi cũng đã thấy rồi, cô còn muốn chối cãi gì nữa, có ích gì sao?"
Giọng của Tần Chu lại càng nghiêm khắc: "Tại sao cô lại làm vậy? Tại sao cô lại dám chụp lén Thi Thi? Có phải là có ai sai cô không?"
Tiểu Linh run rẩy, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Chi.
Trong lòng Lâm Chi hết sức giận dữ, tại sao Tiểu Linh này lại có thể ngốc như thế cơ chứ, tại sao lại không chịu phối hợp với cô ta một chút?
Vì thế, cô ta giận dữ nói: "Không ngờ lòng dạ cô lại độc ác như vậy, cô còn muốn ngụy biện gì nữa? Rốt cuộc là vì cái gì, tại sao cô lại đi chụp ảnh người ta?"
"Tôi... Chi Chi, cô..."
Tiểu Linh vừa uất ức lại vừa sợ hãi, theo bản năng muốn khai ra Lâm Chi.
Lâm Chi thấy tình huống không đúng, ba chân bốn cẳng đi đến trước mặt cô ta, "bốp bốp" hai tiếng, cho cô ta hai cái bạt tai liên tiếp!
"Tôi thật sự đã nhìn sai người rồi! Không ngờ cô lại có thể làm ra loại chuyện hạ lưu như vậy!"
Tiểu Linh bị trúng hai bạt tai liên tục, trên mặt chỉ có cảm giác nóng rát, theo bản năng đưa tay lên bưng kín mặt, kinh ngạc đến mức ngây người nhìn Lâm Chi.
Không ngờ Lâm Chi kia lại là người như vậy...
Tiểu Linh tự nhận mình là người trung thành và tận tâm, không ngờ rằng đến thời khắc mấu chốt, Lâm Chi lại bỏ đá xuống giếng*.
* bỏ đá xuống giếng: giậu đổ bìm leo, thấy người gặp nguy thì thừa cơ hãm hại