Nói xong, Cố Tinh Trạch sải bước đi tới bên cạnh Vân Thi Thi, cởi áo khoát bộ âu phục trên người ra khoác lên người cô.
Vân Thi Thi nhẹ nhàng nói cảm ơn, cho dù trên người nhếch nhác, nhưng lại không mảy may hư hao chút khí chất của cô.
Cố Tinh Trạch cúi đầu nhìn cô, đau lòng không thôi, anh sớm nên nghĩ đến, cô là người mới, tiến vào trường hợp lớn như vậy, chắc chắn vô hình đắc tội một ít nghệ nhân già đời.
Phụ nữ đều ghen tị, đặc biệt là trong vòng tròn này, tranh đấu với nhau, không chừa thủ đoạn nào, anh sớm nên ngờ tới, nhưng không có cố gắng bảo vệ cô.
"Xin lỗi, anh không bảo vệ tốt cho em.” Cố Tinh Trạch nhíu mày, rõ ràng tự trách không thôi: "Trường hợp như vậy, anh nên ở cùng với em."
Trong lòng Vân Thi Thi hơi kinh sợ, nhưng trên mặt lại nhàn nhạt mỉm cười, trấn an nói: "Em không sao cả, anh không cần tự trách."
Cố Tinh Trạch nhẹ nhàng ôm bờ vai của cô, cẩn thận dùng lồng ngực của mình trấn an cô, dịu dàng nói: "Anh sẽ không rời bỏ em."
—— anh sẽ không rời bỏ em, sẽ không để cho em bị bắt nạt nữa.
Vân Thi Thi có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt hơi đỏ, khóe môi cong lên, hiểu ý nở nụ cười: "Cảm ơn."
Cô không sợ hãi không hoảng hốt, bình tĩnh tự nhiên, Dương Mị đang chờ nhìn cô làm trò cười cho thiên hạ thất vọng không nhỏ.
Khứu Thái cũng nhìn thấy cảnh Cố Tinh Trạch tìm mọi cách bảo vệ cô, làm cho trong lòng cô ta đặc biệt cảm thấy khó chịu.
Người sau lưng bắt đầu xì xào bàn tán.
"Dựa vào cái gì... Tại sao Tinh Trạch lại đi bảo vệ một người mới? Rốt cuộc người mới này có lai lịch gì?"
"Đúng vậy. Khi tôi cùng Cố Tinh Trạch đóng chung với nhau, dáng vẻ của anh ấy luôn lạnh nhạt, tại sao lại đối xử tốt với người mới này? Không phải là có lai lịch không nhỏ chứ?"
"Hừ! Tôi thấy chắc là đồ chơi lớn của đại lão nào đó bao dưỡng? Dáng vẻ lớn như vậy, ngay cả Tinh Trạch đều làm mọi cách lấy lòng cô ta..."
Vốn dĩ Dương Mị đã không thích đến cực điểm, cô ta quay đầu lại căm hận trừng mắt nhìn những tiểu minh tinh đang ăn nói bậy bạ, hung ác nói: "Các cô câm miệng lại!"
Bên cạnh đó, Vân Na ngu xuẩn vẫn không nghe ra ý vị châm biếm trong lời nói của Cố Tinh Trạch, cô ta còn ngây thơ cho rằng là bởi vì anh quan tâm tới mình.
Nhưng mà anh lại nhìn cô ta lạnh lùng như vậy, trong mắt toàn là căm ghét và lạnh nhạt.
Cô ta không xứng?
Không xứng cái gì?
Căn bản cô ta nghe không hiểu.
Vân Na điềm đạm đáng yêu nhìn anh, làm bộ oan ức tiến vào trong xương, âm thanh run rẩy đến kỳ cục: "Tinh Trạch, ngài đang nói cái gì vậy? Em không xứng cái gì?"
Vừa nói dứt lời, cô ta ngậm nước mắt nhìn xung quanh, yếu đuối bất lực như một con chuột bị mèo làm hoảng sợ, nắm chặt vạt áo, than thở khóc lóc: "Tại sao đều muốn bắt nạt tôi... Mặc dù tôi là người mới, tuy nhiên không thể nhục nhã tôi như vậy."
Cả người cô ta run rẩy, mặt mày thanh tú hiện giờ đầy ấp oan ức, người không biết chuyện quả thực thấy lo lắng, đặc biệt là đàn ông, luôn không chịu được dáng vẻ yếu đuối của phụ nữ không có chỗ nương tựa, dưới đáy lòng rất dễ dàng kích thích ý muốn bảo vệ.
Lý Cửu Hiền nhìn cô ta, có chút không đành lòng.
Vừa rồi anh ta cũng không có nhìn thấy Dương Mị mờ ám duỗi chân ra, nhưng mà có thể thấy, Vân Na té ngã không phải cố ý, nếu là diễn kịch, vậy chỉ có thể nói hành động của cô ta cũng quá mức tinh xảo.
Rõ ràng là không cẩn thận, Vân Na cũng chịu kinh hãi, nhưng mà Vân Thi Thi lại mảy may không cho cô ta cơ hội tạ lỗi, xoay người liền cầm ly rượu hắt lên người cô ta, có vẻ cẩn thận quá mức.
Anh ta chậm rãi đi tới, cũng học dáng vẻ của Cố Tinh Trạch, cởi áo khoác âu phục trên người cực kỳ thân sĩ mà khoác lên trên người Vân Na.