Lâm Chi cầm cái chén, cong mắt cười một tiếng, giọng nói yếu ớt hỏi: "Anh Mộ, em có thể... Em có thể vào phòng của anh ngồi một lát được không?"
Mấy lời này, kết hợp với cái chén, dụng ý đã vô cùng rõ ràng.
Vô luận là nghĩa bóng hay nghĩa đen, đều là muốn nói cho Mộ Nhã Triết biết.
Một chén, phát âm giống với, một đêm.
Đây là cô ta muốn nói, cô ta muốn ngủ với anh một đêm!
Có đôi khi, mấy lời ẩn ý trong quy tắc ngầm, chính là có kỹ xảo như vậy.
Trong lĩnh vực giải trí, mấy chuyện đi ngủ như này, cũng phải làm cho có phong cách một chút, cao cấp thì nó mới sang.
Mộ Nhã Triết khẽ nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng, Lâm Chi chỉ sợ anh sẽ cự tuyệt, lập tức bày tỏ thái độ của mình: "Anh Mộ, anh yên tâm! Em rất biết điều, rất biết điều! Em là một người phụ nữ rất nghe lời, sẽ không làm những chuyện khiến anh không vui, cũng sẽ không đùa bỡn tình cảm! Lời của anh, em nhất định sẽ không cãi lại! Chẳng qua là, cầu xin anh đừng cự tuyệt em, có được không?"
Dừng lại một chút, Lâm Chi lại tham lam bước lên phía trước mấy bước, cẩn thận nhích gần tới cánh cửa!
Tối nay, cô ta nhất định phải vào được căn phòng này!
Mặc dù không thể bò lên giường anh được, cũng không quan trọng.
Chỉ cần vào được bên trong, cũng xem như là bước đầu thành công rồi.
Cách chỗ này không xa, cô ta đã âm thầm mướn một người đứng chụp lén, chỉ cần cô ta vào được căn phòng này, sẽ có được ảnh chụp, mặc dù không thể thành công trèo lên ông chủ lớn Mộ Nhã Triết, nhưng chỉ bằng mấy bức ảnh, cô ta cũng có thể thành công được lăng xê.
Có thể nói Lâm Chi đã bỏ ra rất nhiều công sức cho kế hoạch lần này.
Mộ Nhã Triết lạnh lùng hỏi: "Ai kêu cô tới đây?"
"Em..."
Lâm Chi lập tức sửng sốt.
"Không có ai hết, em tự nguyện muốn ở bên cạnh anh!"
"Không cần!"
Mộ Nhã Triết quả quyết nói xong, liền muốn đóng cửa, nhưng Lâm Chi làm sao có thể buông tha dễ dàng như vậy được chứ, mắt thấy Mộ Nhã Triết định đóng cửa, cô ta muốn chặn cánh cửa lại, nghiêng người một cái, nhưng trời xui đất khiến thế nào cô ta lại đưa chân ra, cố gắng muốn dùng chân của mình chặn cánh cửa lại.
Mộ Nhã Triết không có chú ý, cũng không lường trước được cô ta sẽ làm như vậy, vừa đóng cửa, đã kẹp mạnh chân cô ta vào trong khe cửa.
"A..."
Kèm theo một tiếng la thất thanh, là Lâm Chi mềm nhũn hai chân, nửa quỳ ở trước cửa.
Mộ Nhã Triết quay đầu lại, mới giật mình thấy chuyện gì đang xảy ra.
Người phụ nữ này, dám dùng chân để chặn cánh cửa đang đóng lại.
Lòng dạ thâm hiểm như vậy sao?
Người bình thường ngoan ngoãn, bất quá cũng chỉ là giả vờ trước mặt người khác thôi.
Mà người phụ nữ này, dám làm như vậy với bản thân mình.
Đang lúc Mộ Nhã Triết giật mình, Lâm Chi mượn khoảnh khắc anh đang hốt hoảng, theo khe cửa, cứ để cái chân đau như vậy mà chật vật bò vào.
Cho dù là bò, thì cũng phải vào được căn phòng này!
Lâm Chi bò vào trong, rất tự nhiên, đóng cửa phòng lại.
Mộ Nhã Triết hoàn toàn... bị thủ đoạn của cô ta làm cho hoảng sợ.
Một hồi lâu, anh mới hoàn hồn lại, lạnh lùng phát ra một tiếng cười: "Cô gái, cô cũng có chút thủ đoạn!"
Vì để được vào phòng của anh mà sử dụng khổ nhục kế!
Dám dùng máu của mình để đổi lấy giá cao sao?
Mấy người phụ nữ không biết xấu hổ như vậy, anh cũng thấy nhiều, đã sớm quen rồi.
Mấy thủ đoạn này liệu có hữu dụng với anh không?
Căn bản là anh không để cô ta vào mắt.
"Đi ra ngoài."
Mộ Nhã Triết không để lại chút đường sống nào cho cô ta, lạnh lùng nói.
"Không muốn..."
Lâm Chi quỳ, ngẩng đầu nhìn anh, giống như một nữ đầy tớ hèn mọn, buông xuống tất cả tôn nghiêm của mình, kiên quyết muốn bò lên giường anh.