Vân Na cắn môi, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống gò má, khóc nói: "Tôi không phải cố ý, không cần bắt tôi đi cục cảnh sát, cái gì tôi cũng trả lại cho cô, không cần bắt tôi..."
Dáng dấp chật vật, khiến người ta tặc lưỡi.
Đường Vũ xem thường nói: "Kẻ trộm chính kẻ trộm, không nghĩ tới thủ đoạn của cô lại bẩn thỉu như thế!"
"Thủ đoạn đê tiện, vì thượng vị mà không chừa thủ đoạn nào đấy."
"Thật buồn nôn, tại sao lễ tân lại cho một người phụ nữ buồn nôn như thế này vào hội trường?"
...
Cố Tinh Trạch cúi đầu nhìn Vân Thi Thi, dò hỏi: "Muốn đưa cô ta tới cục cảnh sát sao?"
Vân Na nghe vậy, hoảng sợ ngẩng đầu lên, cầu xin nhìn cô, phịch một cái quỳ trên mặt đất, chảy nước mắt: "Không cần, chị, không cần đưa tôi đi cục cảnh sát, tôi không dám nữa! Không cần..."
Sắc mặt Vân Thi Thi lành lạnh nhìn cô ta, một lát sau mới nói: "Tôi sẽ không đưa cô tới cục cảnh sát."
Anh vô tình xua đuổi, mặt mày cô ta trong lúc nhất thời thay đổi liên tục, sắc mặt trắng bệch nhìn anh.
Cô ta vất vả trà trộn vào hội trường, sao có thể dễ dàng bị đuổi ra ngoài?
Cô ta hao tổn tâm cơ leo lên Hà Lăng Tương, chính là vì có thể ở đây làm quen với đạo diễn cùng nhà sản xuất có danh tiếng, chuyện đã đến nước này, những cố gắng trước đó chẳng phải phí công vô ích?
Tại sao, tất cả mọi người đều giúp đỡ Vân Thi Thi?
Vì sao trời cao lại yêu chuộng cô như thế?
Vân Na không cam lòng cắn môi, nếu không phải chuyện bất ngờ vừa rồi, có thể, Vân Thi Thi đã uống xong ly rượu cô ta mời, hết thảy đều nước chảy thành sông!
Cô ta nhớ rõ, cô ta đi rất ổn, chỉ là bỗng nhiên bị cái gì đó ngáng chân...
Trong lòng Vân Na cả kinh, đột nhiên nhìn về phía Dương Mị, đối diện với ánh mắt khinh thường và chán ghét, trong lòng liền hiểu rõ.
Lúc nãy cũng không phải bất ngờ, mà là Dương Mị... Cô ta trong bóng tối sai khiến người vướng chân!
Mộ Nhã Triết nhíu mày, tỏ vẻ phiền muộn, mặt không hề cảm xúc xoay người rời đi...
Trò khôi hài vừa mới kết thúc, Vân Na bị người hầu trong hội trường mời đi lên lầu.
Tuy Hà Lăng Tương không cam lòng, nhưng cũng không thể làm gì, theo sát Vân Na lên lầu.
Cố Tinh Trạch nói với Vân Thi Thi: "Em như vậy, không có cách nào tham gia tiệc rượu, tôi đưa em trở về."
"Ừm." Vân Thi Thi gật đầu, đang chuẩn bị rời đi với anh, phía sau có một người hầu nhẹ giọng gọi cô lại.
Tiệc rượu được tổ chức dưới danh nghĩa của tập đoàn tài chính Đế Thăng ở khách sạn Đế Cung.
Đế Cung là khách sạn bảy sao đứng thứ nhất ở châu Á, hành lang trang trí hoa lệ, rường cột chạm trổ phong cách, tranh vẽ trên tường tinh xảo cùng với đèn treo tường cổ trân quý có thể nhìn ra một, hai.
Khách sạn gần bờ biển, đi qua cửa sổ mỹ lệ sát đất, có thể nhìn rõ phong cảnh ban đêm trên biển.
"Ở đây." Người hầu cung kính đứng trước một căn phòng, thuần thục mở cửa, ra hiệu mời vào.
"Cảm ơn..." Vân Thi Thi mỉm cười đi vào, trong phòng là một vùng tăm tối, đưa tay không thấy năm ngón.
Đi xuyên qua ánh trăng mông lung, cô mơ hồ nhận biết nơi này dường như là một gian trong căn phòng tổng thống xa hoa.