Mộ Nhã Triết ghé sát vào bên tai cô, đôi mắt khép hờ, môi mỏng dán lên tai cô hôn hít, thì thầm, anh trìu mến khẽ vuốt lên tóc cô, yêu thích, say mê nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp của cô.
Anh chưa từng nghĩ mình sẽ mê luyến một người phụ nữ như vậy.
Si mê, trầm luân trong đó, rất khó để khống chế suy nghĩ của mình.
Trước giờ, anh vẫn luôn là người có năng lực không chế cảm xúc của bản thân rất mạnh, sẽ không bị mê hoặc bởi bất kỳ thứ gì, nếu cầm lên được, thì cũng có thể bỏ xuống được.
Vậy mà bây giờ, anh lại bị tình yêu ràng buộc.
Có chút ảo não, nhưng cũng có chút thỏa mãn trong đó.
Đàn ông cũng có khi rất mâu thuẫn, vừa khát vọng tự do, lại tham luyến bị sở hữu.
Vân Thi Thi rúc vào trong ngực anh.
Trong căn phòng ấm áp tràn đầy hơi thở kiều mị.
Cô ôm anh, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Quá mệt mỏi, sức lực đều bị rút cạn rồi, sau cuộc kích tình, cơn buồn ngủ lập tức ập đến.
Mộ Nhã Triết ôm cô vào phòng tắm, tắm rửa cho cô, lúc này dưới ánh đèn, anh mới nhìn thấy mấy dấu vết như bị côn trùng cắn khắp cơ thể cô, tím đỏ đan xen, rải rác trên da thịt, mà những thứ này, không thể nghi ngờ, đều là kiệt tác của anh!
Anh cảm thấy có chút thành tựu!
Điều đàn ông thích, hẳn là cảm giác chinh phục được người mình yêu!
Lúc Vân Thi Thi tỉnh lại, đã là buổi trưa hôm sau.
Mở mắt ra, bên tai cô bất chợt truyền đến âm thanh lật tờ báo trong căn phòng an tĩnh.
Vân Thi Thi nhìn qua, thấy Mộ Nhã Triết đang nhàn nhã ngồi trước cửa sổ sát đất xem báo.
Cô định ngồi dậy, vừa mới động đậy một chút mà cơ thể cô đã truyền đến cảm giác đau nhứt khắp người, làm cô không nhịn được nhíu mày, "Ưm" lên một tiếng thật dài.
Để yên thì không sao, nhưng vừa cử động một cái, dưới eo cô đã vang lên âm thanh "rắc rắc" kỳ lạ.
Vân Thi Thi lo lắng, không biết bộ xương của cô có sắp rớt ra hay không nữa!
Động tĩnh của cô thu hút sự chú ý của người đàn ông đang xem báo cạnh cửa sổ.
Mộ Nhã Triết dời tầm mắt nhìn sang phía cô, ánh mặt trời buổi trưa ở Milan chiếu lên người anh, làm mấy sợi tóc anh ánh lên một màu nhu hòa.
"Dậy rồi sao?"
Giọng nói của anh trầm thấp yêu mị, phảng phất còn có một chút tự đắc.
Vân Thi Thi quẫn bách "Ừ" một tiếng, cả người núp trong chăn, xấu hổ cuộn người lại.
Lúc nãy vừa vén chăn lên, cô vô tình liếc một cái trên người mình, thấy mấy dấu hôn dày đặc trên cơ thể, làm cô mắc cỡ không dám xuống giường, giống như con rùa rụt cổ, rúc vào trong chăn.
Bởi vì phản ứng ngây ngô của cô, Mộ Nhã Triết không nhịn được cong môi lên, anh đứng lên, đi tới mép giường, ngồi xuống, đưa tay nắm một góc chăn định vén lên.
"Không được...!"
Vân Thi Thi giãy một cái, gắt gao kéo chăn lại, nhìn anh chằm chằm.
Mộ Nhã Triết bật cười: "Cơ thể em còn có chỗ nào mà anh chưa nhìn qua đâu?"
"..."
Mặc dù nói như vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy... Mắc cỡ chết đi được!
Vân Thi Thi hận không thể đào cái lỗ chui xuống.
Mộ Nhã Triết kéo chăn, cô lại gắt gao níu lấy, bất cẩn làm động đến vùng eo, khiến cô khó chịu nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại.
Đau quá, thật là đau!
Mộ Nhã Triết thấy vẻ mặt cô khác thường, có chút lo lắng hỏi: "Sao vậy?"