Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1536: Dẫn Tôi Đi Gặp Cô Ấy



Mộ Uyển Nhu rõ ràng là ở trong bệnh viện này.

Chỉ là nữ y tá này bị vướng phải một số nội quy không thể nói rõ, cũng như xuất phát từ chuyện giữ bí mật, nên cô ta mới nói rằng trong bệnh viện không có người này.

Tống Ân Nhã cười cợt, nhưng vẫn ôn hòa nhã nhặn nói: “Tôi biết cô ấy đang ở đây, tôi là bạn của cô ấy, cô có thể dẫn tôi đi gặp cô ấy được không?”

“Không được...”

Nữ y tá vừa mở miệng, ngay lập tức ý thức được bản thân đã ăn nói quá sơ hở, lập tức bao biện: “Tiểu thư, tôi cũng vừa mới nói qua, trong bệnh viện không hề có người này! Cô...Cô đừng làm khó dễ tôi như vậy!”

“Ha ha, cô nói lời này, tôi làm sao làm khó cô được chứ?”

Tống Ân Nhã dịu dàng nở nụ cười, lập tức luồn tay vào túi xách, đi về phía cô ta: “Tôi biết cô ấy đang ở đây! Tôi hôm nay tới đây chính là muốn thăm bạn cũ, cũng không hề có ý tứ gì khác, không hề muốn làm khó dễ bất kì ai.”

Nói xong, Tống Ân Nhã tiến sát cô ta, cẩn thận nhét vào trong tay cô ta một phong bì, híp mắt cười, tỏ vẻ thân thiết!

Nữ y tá nhìn vào phong bì, trong lòng giật mình.

Trời ạ, quá dày.

Đếm trên đầu ngón tay cũng biết thừa trong này là gì!

Nữ y tá có vẻ chần chừ, nhìn cô tiểu thư trước mặt nở nụ cười dịu dàng, có chút do dự.

“Vị tiểu thư này, tôi cũng không gạt cô nữa, người trong tấm hình đó, chính xác là đang trong bệnh viện này. Thế nhưng viện trưởng Minh Văn có nói, bệnh nhân này có thân phận đặc thù nên không cho phép bất kì ai đến thăm hỏi. Bất kể là ai có hỏi, thì đều phải nói là không có người này.”

Khóe môi Tống Ân Nhã giật giật, ánh mắt sâu thêm vài phần: “Tôi hiểu quy củ, chỉ cần cô dẫn tôi đi gặp cô ấy, nhìn thấy cô ấy thôi cũng được, tôi liền coi chuyện này chưa hề xảy ra.”

Dừng một chút, cô ta lại nói: “Chỉ cần cô dẫn tôi gặp người này, tôi có thể cho cô nhiều lợi ích, cứ tin tưởng ở tôi!”

Nữ y tá do dự một lúc lâu, nhưng mà, phong bì đang cầm trong tay thực sự quá mê người.

Bàn tay cô ta nắm thật chặt, sờ phòng bì một cái, tin chắc bên trong giá trị lớn đến chừng nào!

Cô ta công tác ở bệnh viện này đã ba năm, mỗi tháng tiền lương cũng chỉ có ba, bốn ngàn. Khoản tiền kếch xù này, miếng bánh từ trên trời rơi xuống này, cô cầm ở trong tay, thực sự không nỡ thả.

Con người mà, đều tham tài.

Có tiền thì mọi chuyện đều trở nên dễ dàng hơn.

Rốt cuộc nữ y tá cũng động lòng, nắm chặt tiền, im lặng không lên tiếng đi trước.

Tống Ân Nhã đi theo cô ta, rời khỏi khu nội trú, khi đi qua hành lang thì rẽ vào một nơi hẻo lánh.

Khu nhà nhỏ này, là khu cũ của bệnh viện Đức An, mười năm trước, sau khi chính phủ xây khu nhà mới, thì nơi đây bị bỏ đi.

Dù cho đã qua lâu nhưng nơi đây vẫn chưa xuống cấp, cải tạo một ít liền trở thành kí túc xá.

Nữ y ta dẫn cô đi đến lầu ba, ngay lập tức dừng trước cửa một phòng bệnh, lập tức dặn dò: “Tình hình của bệnh nhân này không ổn định, thường xuyên điên điên khùng khùng, vì vậy, cô không thể đi vào, chỉ được ngó qua ngoài cửa thôi. Hơn nữa, tốt nhất là nên cách xa cửa một chút, tránh bị thương!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.