“Hừ! Ngu ngốc, con lợn béo! Ngoại trừ ăn với ngủ thì chẳng biết cái gì cả!”
Hữu Hữu cầm một cái áo ngực hiệu Lace nói: ‘Em chọn cho mẹ rất nhiều nội y, sợ mẹ không thích nên loại nào, kiểu dáng nào em cũng chọn!”
Tiểu Dịch Thần bỗng nhiên gãi đầu, nhỏ giọng nói: ‘Có điều, anh cảm thấy em mua cho mẹ nhiều nội y như vậy, mẹ sẽ thấy xấu hổ muốn chết!”
Vân Thi Thi đứng phía sau trực tiếp hóa đá.
Đâu chỉ là xấu hổ.
Mà là quá thẹn...
“Xuỵt, anh không nói thì ai biết được?
Hữu Hữu xem thường cậu, dừng một chút, bỗng dưng thu dọn đống áo ngực: “Đến lúc nào đó, em lén lút nhét mấy cái này vào trong tủ, mẹ nhất định sẽ cho rằng trợ lý mua cho mẹ, như vậy là sẽ không hoài nghi chúng ta rồi.”
Mỗi tuần, theo lệnh của Tần Chu, Mộc Tịch đều mua quần áo cho Vân Thi Thi, từ quần áo thường đến lễ phục, mua vô cùng đầy đủ.
Tiểu Dịch Thần lại cầm lấy một cái áo ngực, sờ sờ, thấy rất mềm.
“Anh nói thiết kế cái gì đó, rất đặc biệt à?”
Hữu Hữu nhướn mày, khinh bỉ nói: “Đương nhiên là có mục đích rồi!”
“Ồ! Nói nghe xem.”
Tiểu Dịch Thần hất cằm, vô cùng muốn biết.
“Hiện tại những áo ngực mẹ mặc đều làm từ khung thép. Em điều tra rồi, những áo ngực làm bằng khung thép đều sẽ không tốt cho sức khỏe. Vì lẽ đó, em len lén ném mấy cái ý rồi.”