Nghĩ đến cơ nghiệp nhiều năm bị hủy trong một chốc, Lâm An Quốc vô cùng khổ sở.
Ông ta gọi điện thoại đi khắp nơi, thế nhưng lại phát hiện ra, chỉ trong một đêm, những mối quan hệ ông ta đã tích lũy nhiều năm như vậy hiện giờ đều không còn để tâm đến ông ta nữa.
Càng vào những lúc như thế này, người ta lại càng cẩn thận, chỉ sợ trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.
Ai cũng không tình nguyện giúp đỡ ông ta, tránh cho bản thân bị liên lụy.
Lâm An Quốc nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc quyết định dẫn theo Vương Quế Miểu đến tận cửa nhận lỗi, có lẽ may ra thì được Mộ Nhã Triết bỏ qua cho!
Vì thế mà có một màn này.
Hữu Hữu không đổi sắc mặt đứng ở cửa, nhìn Lâm An Quốc và Vương Quế Miểu với vẻ mặt khẩn cầu bên ngoài, trong mắt cậu không hề có vẻ gì là bị làm cho cảm động.
"Thật là đáng thương quá!"
Hữu Hữu lạnh nhạt nói một câu như vậy, thế nhưng trên mặt vẫn là vẻ thờ ơ.
Lâm An Quốc nhìn thấy biểu cảm trên mặt cậu thì lại kinh ngạc về tính cách trầm ổn của cậu.
Mấy đứa trẻ cùng tuổi mà nhìn thấy cảnh tượng này thì chắc chắn là đã sợ đến mức chạy đi tìm cha mẹ rồi.
Thế mà lúc này cậu lại đứng im cạnh cửa, hai tay vòng trước ngực, dáng vẻ lạnh lùng.
Vương Quế Miểu nhìn cậu, trên mặt bối rối, trong lòng lại càng vô cùng hối hận!
Bà ta nghĩ mãi không thông, lại càng cảm thấy kỳ quái!
Từ lúc con trai học mẫu giáo, bà ta đã biết đến đứa nhỏ này, nhưng trước giờ đều nghe nói cậu chỉ có mẹ, chưa từng nghe nói cậu còn có cha!
Trong cuộc họp phụ huynh, bà ta nghe nói đứa nhỏ này là con cái một gia đình đơn thân.
Đến giờ mẹ của Hữu Hữu vẫn chưa kết hôn, đứa nhỏ này ra đời như thế nào cũng không có ai biết rõ!
Người ta đều nói cậu là con riêng, mẹ của cậu sinh con năm mười tám tuổi, hơn nữa còn là chưa kết hôn đã có con, việc này truyền ra ngoài khiến bao nhiêu người đều khinh thường!
Vương Quế Miểu lại càng coi khinh Vân Thi Thi.
Trong nhà không có một người đàn ông chống đỡ thì dễ bị người ta lời ong tiếng ve.
Làm mẹ đơn thân lại càng khiến người ta phỏng đoán và đồn đại linh tinh.
Nhưng hôm nay, bên người cậu nhóc này lại tự nhiên nhảy ra một người cha!
Hơn nữa, người cha này lại có thân phận vô cùng cao quý, là nhân vật số một, số hai trong nhà họ Mộ!
Từ lúc biết chuyện đến giờ, Vương Quế Miểu đều có cảm giác khó mà tin được, giống như vẫn đang ở trong giấc mộng.
Nhưng ai bảo bà ta không gặp may cơ chứ!
Có trách thì trách bà ta không nên khinh người quá đáng.
Lâm An Quốc đi lên, vô cùng khẩn khoản nói: "Cậu chủ nhỏ à, xin cháu, xin cháu hãy mời cha cháu ra đây có được không? Chú có việc muốn nhờ!"
"Việc gì? Chú không thể nói với tôi được sao?" Hữu Hữu nhàn nhã nói.
Lâm An Quốc vô cùng xấu hổ, lại càng cảm thấy cậu nhóc này rõ ràng là đang cố tình làm khó ông ta!
Vì vậy, ông ta khẽ cắn môi, "cộp" một tiếng, quỳ trên mặt đất!
Tiếng động vang lên giữa màn đêm càng thêm nặng nề.
Ông ta quỳ thẳng tắp, mang theo đôi chút chần chừ.
Thấy ông ta quỳ xuống, trong mắt Hữu Hữu không hề có chút cảm xúc ngoài dự kiến, chỉ nhìn Lâm An Quốc đầy sâu xa, âm trầm nở nụ cười: "Chú Lâm à, chú đây là có tội gì? Chú làm thế này là muốn làm cái gì?"
"Cậu chủ nhỏ, chú... Chú là vội vàng cùng vợ tới đây tạ tội với cả nhà cháu!"
Lâm An Quốc vừa nói, vừa túm lấy Vương Quế Miểu đang đứng ở bên cạnh.
Vương Quế Miểu bất ngờ không kịp phòng bị, cũng "cộp" một tiếng, quỳ xuống đất.
Đầu gối truyền đến tiếng va chạm đầy đau đớn.
Nhưng bà ta cũng không còn quan tâm nữa.
Dù sao mặt mũi cũng đã mất hết, bây giờ muốn lấy lại cũng không kịp.
Trên đường đến đây, Lâm An Quốc cũng đã nói rõ cho bà ta biết tính nghiêm trọng của sự việc lần này, mặc dù Vương Quế Miểu cái hiểu cái không nhưng cũng đủ kinh hồn bạt vía rồi!