Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1618: Cầu Hôn (6)



Một chiếc nhẫn một ca-ra, tinh xảo xa hoa.

Vân Thi Thi liếc mắt một cái liền nhận ra.

Cái nhẫn kim cương đến từ darryring!

Darryring, một nhãn hiệu lãng mạn xa hoa, đàn ông dựa vào chứng minh thư, cả đời chỉ có thể đặt làm một chiếc nhẫn kim cương.

Cả đời một người đàn ông, chỉ có thể đặt làm một chiếc nhẫn kim cương duy nhất.

Biểu tượng là lời hứa lãng mạn nhất.

Mà cái anh đeo lên cho cô, thuộc dãy series của Darryring.

Giá trị tám chữ số.

Hốc mắt Vân Thi Thi đột nhiên nổi lên ẩm ướt, sau khi cảm động, lại đồng thời có một chút dở khóc dở cười!

Người đàn ông này, sao cầu hôn cũng bá đạo như vậy?!

Không nói lời gì đã đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út cô, điệu bộ này, rõ ràng là không cho cô kháng cự!

Cô có thể cảm nhận được, trong mắt anh, cô giống như trở thành công chúa được tất cả sủng ái!

Cô thật sự không thể tin được giấc mộng trước mắt là thật!

Vốn chỉ nên xuất hiện trong nhật ký, trong tưởng tượng của cô!

Cùng người yêu ngồi trên bánh xe quay, dưới trời đầy pháo hoa, cầu hôn với cô, thỉnh cầu cô gả cho anh.

Cái này rõ ràng như tình tiết trong truyện cổ tích, vậy mà xuất hiện ở trong cuộc đời cô!

Mộ Nhã Triết thấy cô bời vì cảm động và mừng rỡ mà mất khống chế, tim hơi đau xót, nhưng trong nháy mắt, mềm mại đến không thể tưởng tượng nổi!

"Thi Thi, đáp ứng anh."

Mộ Nhã Triết nâng mặt của cô lên, ánh mắt chân thành.

Anh cũng không phải là một người hiểu lãng mạn, bởi vậy, có lẽ màn cầu hôn đêm nay, ước chừng là màn càu hôn lãng mạn nhất mà anh có thể tưởng tượng ra được!

Trên thương trường, anh luôn luôn lãnh khốc, quyết đoán.

Nhưng tế bào lãng mạn, luôn luôn rất khiếm khuyết!

Bởi vậy, có lẽ ở trong mắt cô, màn cầu hôn giống như lộ ra bá đạo, không cho cô kháng cự!

Chỉ là, anh thật sự, muốn che chở cô cả đời.

Nghi thức cầu hôn này, anh chuẩn bị thật lâu.

Tất cả đều là anh tự thân đi làm, chỉ vì ngày này, cho cô kinh ngạc vì giấc mộng ảo tưởng!

Có lẽ trước kia, anh cũng không thể tin được, chính mình sẽ vì một người phụ nữ, lén lén lút lút, hao tổn tâm lực như vậy, chỉ vì một màn cầu hôn.

Chỉ cần anh vẫy tay, đại khái, không có người phụ nữ nào cự tuyệt cầu hôn của anh.

Lúc trước, hôn nhân đối với anh chẳng qua là một nghi thức, lại như là một xiềng xích.

Nhưng bây giờ, bời vì cô, anh lại thay đổi cái nhìn về hôn nhân!

Nếu như nhất định phải nói, hôn nhân là xiềng xích, như vậy, anh cam tâm tình nguyện bị vây nhốt.

Bị cô vây nhốt.

Vân Thi Thi vừa khóc vừa cười, gật đầu đáp ứng: "Được!"

"Được sao?"

"Đồ ngốc!"

Vân Thi Thi dở khóc dở cười nói: "Ý của em là... Em nguyện ý."

Anh chính thức, cầu hôn với cô rồi!

Mà cô, nguyện ý gả cho anh!

Cô nguyện ý...

Cô nguyện ý...

Cô thật sự nguyện ý...

Trong đầu Vân Thi Thi không ngừng quay tròn ba chữ này, tâm tình cũng theo pháo hoa chói lọi ở trong màn đêm, trèo đến đám mây.

Mộ Nhã Triết nghe vậy, trên mặt tràn ra nụ cười hài lòng, anh ôm cô vào trong ngực, trong bầu trời pháo hoa, cùng cô ôm hôn thâm tình.

Bánh xe leo lên tới đỉnh cao nhất.

Vân Thi Thi rúc vào trong ngực Mộ Nhã Triết, nhìn màn đêm tươi đẹp ngoài cửa sổ, kìm lòng không được xoắn xuýt ngón tay một chút.

"Anh biết không? Hiện tại em, cũng cảm giác như ở trong mơ! Cho tới giờ phút này, em đều có chút không dám tin tưởng..."

Mộ Nhã Triết chợt có chút dở khóc dở cười, sờ mũi của cô: " Đồ ngốc, em đang miên man suy nghĩ gì đấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.